Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 172 : Chuyển linh
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Dư Khiếu Nguyên nói hết những gì mình muốn nói xong, đào một cái hố thật lớn cho mọi người rồi bỏ chạy mất dạng.
Để lại Triển Chiêu bọn họ một đám người đứng trong lều mắt to trừng mắt nhỏ, cứ như vậy là xong rồi?
Tiêu Lương kéo tay áo Hắc Thủy Bà Bà lắc lắc, “Thái di bà! Đến đây sao lại dừng lại rồi? Nói tiếp đi ạ!”
Hắc Thủy Bà Bà nghiêng đầu nhìn Tiểu Lương Tử còn rất khó hiểu, “Nói gì? Bà ấy mới vừa nói đến đâu rồi?”
Mọi người nhìn trời, không phải chứ...
“Nói đến cung chủ đầu tiên Dư Ta La giết chết Dạ Hậu cứu Tây Vực, sau đó thành lập Hắc Thủy Cung.” Tuy Tiểu Tứ Tử sợ hãi nhưng vẫn nghe rất kỹ càng.
Hắc Thủy Bà Bà chớp mắt mấy cái, “A! Thái tằng tông tổ nãi nãi sao?”
Mọi người nhìn trời —— bối phận này thiệt nghịch thiên.
“Thái thái di bà ạ?” Tiểu Tứ Tử lắc tay áo bên kia của Hắc Thủy Bà Bà, “Để bà bà nói xong hẵng đi nha.”
Hắc Thủy Bà Bà gãi đầu, “Can nương ngủ say rồi, ta không dám chọc bà ấy đâu, bà ấy không ngủ đủ giấc rất dễ nổi cáu.”
Triển Chiêu ngược lại nhớ đến —— cho nên mỗi lần sau khi Hắc Thủy Bà Bà bị đánh thức đều phát hỏa chính là ai đó sao?
Hai tiểu hài nhi vây quanh Hắc Thủy Bà Bà làm nũng, ý là —— muốn nghe hết! Đào cái hố lớn như vậy rất không phúc hậu!
Hắc Thủy Bà Bà bị hai tiểu hài nhi kéo đến đông lay tây lắc.
Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa mỗi người kéo một đứa, bụng nói bối phận của vị này quá lớn! Không thể không lễ phép được!
Triệu Phổ ý bảo, có lẽ lão thái thái nói lâu như vậy đã mệt, dứt khoát cứ để bà ấy nghỉ ngơi một lát, đem chuyện khác xử lý trước.
Nói đến “chuyện khác”, mọi người mới nhớ tới, trong căn lều bên cạnh còn trói hai tên “tù binh” nữa.
Triệu Phổ nhớ tới hai tay này đã cảm thấy rất nhức đầu, vẫy tay với thủ vệ trước cửa, ý là —— ném vào!
Chẳng mấy chốc, ảnh vệ mang theo Lý Vinh và Gia Luật Tề đến.
Lúc này hai vị kia đều rất ủ rũ, Lý Vinh là bị Âu Dương Thiếu Chinh bắt vào, Gia Luật Tề càng kỳ quái hơn, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy một trận yêu phong quét qua, đến khi nhận ra thì hắn đã bị một tiểu cô nương hơn mười tuổi xách như thỏ con tóm vào, một tứ hoàng tử cao quý như hắn, về sau biết lăn lộn thế nào...
Hai người vào trong lều, rất ngoài ý muốn, bụng nói Triệu Phổ đang mở tiệc trà ở đây sao? Nhiều người như vậy... hình thù lại rất kỳ quặc.
Tiểu Tứ Tử còn vẫy tay với hai người họ.
Lý Vinh và Gia Luật Tề không thể nào không chịu thua, nhìn thấy Tiểu Tứ Tử cười với hai người bọn họ, bản năng liền vẫy tay lại với bé, bụng nói —— cục bột trắng này thật sự quá đáng yêu! Nó tuyệt đối không phải là đứa nhỏ nhà Triệu Phổ!
Vừa xoay mặt, lại nhìn thấy Tiểu Lương Tử vẻ mặt thối hoắc đứng bên cạnh Tiểu Tứ Tử.
Hai người không xa lạ gì con sói nhỏ này, dù sao cũng giao thiệp với Tiêu Thống Hải từ rất lâu rồi.
Liêu quốc và Tây Hạ vốn không hòa thuận, Tiêu Thống Hải là một chi của hoàng tộc Liêu quốc cho nên đối với Lý Vinh tất nhiên không có sắc mặt tốt.
Gia Luật Tề là hậu bối của Tiêu Thống Hải, luận bối phận thì Tiểu Lương Tử còn có thể gọi hắn một tiếng đường huynh gì đó, bất quá Tiêu Thống Hải tự lập môn hộ không thèm để ý tới đám hoàng thân kia.
Gia Luật Tề ở Liêu quốc nằm trong nhóm không được sủng, đặc biệt Tiêu Thái hậu xem hắn như người ngoài, cho nên hắn cũng chẳng có địch ý gì với Tiêu Thống Hải. Mặt khác Tứ hoàng tử rất thích Tiểu Lương Tử, liền cười hì hì với bé, “Cha nương ngươi vẫn tốt chứ?”
Tiểu Lương Tử vung tay áo, “Tốt lắm! Ba năm ôm hai đứa bận muốn chết!”
Ngũ gia kinh ngạc —— sao Dư Ta La lại biết được sự tồn tại của Giao Giao? Hơn nữa hiển nhiên là bà ấy không nhìn thấy nhưng làm thế nào mà cảm nhận ra được? Lại nói, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đều đã từng cảm nhận được sự tồn tại của Giao Giao... hiểu biết của họ với nội lực hữu hình vẫn còn quá ít.
“Hai tiểu hài tử các ngươi có từng nói đến nội lực hữu hình với hai tiểu bảo bối nhi này không?” Dư Ta La xoay mặt đến hỏi Ân Hậu cùng Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhìn trời làm bộ như nghe không hiểu, Ân Hậu bưng chén nháy mắt mấy cái, suy nghĩ... có nói chưa?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì liếc nhìn nhau —— Ân Hậu cùng Thiên Tôn là tiểu hài nhi, hai người bọn họ là tiểu bảo bối nhi... vậy Tiểu Tứ Tử là gì?
“Hắc Thủy Tà Linh thật ra từ Thi Chuyển Linh của Thánh Linh Vương làm cơ sở đi lên.” Dư Ta La giảng giải kỹ càng tỉ mỉ cho mọi người, “Năm đó thật ra Thánh Linh Vương đã sử dụng một loại tà công còn ác độc tà ác hơn nội lực của Hắc Thủy Cung, mục đích của hắn chỉ là vì đoạt lấy nội lực, quá trình đoạt nội lực này rất tàn nhẫn. Đầu tiên hắn cần thi thể, lợi dụng thi độc bên trong thi thể kết hợp với nội lực của bản thân hình thành Thi Chuyển Linh. Đây là nguồn gốc của tiếng sấm sét vang rền, thi thể hòa tan trong Tiên Tuyền, nước suối biến đen, cuối cùng hình người màu đen bò ra khỏi Thiên Khanh như trong truyền thuyết. Những hình người màu đen kia chính là nội lực hữu hình của Thánh Linh Vương, Năm đó ta từng đọc qua rất nhiều nghiên cứu mà Thánh Linh Vương để lại về luyện Thi Chuyển Linh, lý luận của Thánh Linh Vương rất đơn giản, nội lực của con người đạt đến độ cao nhất định thì có thể kéo dài sinh mệnh, cũng có thể càng trẻ trung hơn.”
Tất cả mọi người gật đầu —— chính xác.
“Vì vậy phương pháp mà Thánh Linh Vương dùng để làm Linh Hậu sống lại chính là tạo ra một loại nội lực cực mạnh! Để thứ nội lực đó tiến vào trong cơ thể của Linh Hậu, do đó làm cho bà ấy có được sinh mệnh càng mạnh hơn.” Nói đến đây, thần sắc của Dư Ta La ảm đạm đi mấy phần, “Kỳ thật, năm đó nằm trong Thánh Linh Cung không phải là thi thể của Linh Hậu mà là Linh Hậu đang hấp hối.”
“Còn chưa chết?!” Công Tôn kinh ngạc.
Dư Ta La cười khổ, “Còn thiếu một hơi, Thánh Linh Vương muốn dùng nội lực cực mạnh để kéo dài sinh mệnh cho Linh Hậu.”
Công Tôn suy nghĩ, nghiêm túc nói, “Ý tưởng này của Thánh Linh Vương thật ra không sai!”
“Thật sự có thể kéo dài sinh mệnh?” Triển Chiêu hỏi.
“Đương nhiên!” Công Tôn gật đầu, “Rót nội lực cho người đang cực kỳ suy yếu có thể bảo vệ tâm mạch, mặc dù có khó khăn nhất định nhưng phối hợp với thuốc thang linh tinh thì có thể gần như đạt tới công hiệu khởi tử hồi sinh. Bệnh thư sinh chính là ví dụ tốt nhất! Mạng của Ngô Nhất Họa là dùng tiên thuật bảo vệ. Chủng tiên ngoại trừ có tiên thảo ra thì quan trọng nhất chính là nội lực bản thân hắn thâm hậu.”
“Thật ra nghiên cứu của Thánh Linh Vương vẫn chưa xong nhưng mà Linh Hậu thật sự rất suy yếu nên chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.” Dư Ta La nói tiếp, “Vốn là hết thảy đều thuận lợi, điều duy nhất Thánh Linh Vương không tính đến chính là trong nội lực mà tà công cướp lấy lại có ký ức của người chết... Linh Hậu tất nhiên là điên rồi! Nếu không thì lấy trình độ ân ái của hai người họ, cho dù Thánh Linh Vương tội ác tày trời thì Linh Hậu cũng sẽ không giết... Linh Hậu bị bản tính tà ác của Thi Chuyển Linh thao túng. Năm đó khi ta giết chết Dạ Hậu, trước khi bà chết, Thi Chuyển Linh mới thoát ra. Một khắc đó... nương của ta mới thật sự trở về, tuy rằng cực kỳ ngắn ngủi.”
“Tức là... Thi Chuyển Linh giống như là ký sinh trên người Linh Hậu đang suy yếu sao?” Triển Chiêu hỏi.
Dư Ta La gật đầu, “Tà công cũng tương tự như tà vật, có thể khống chế người, tương tự như kẻ yếu không khống chế được yêu đao, bị yêu đao mang vào tà đạo. Một nữ tử yếu đuối như Linh Hậu, đương nhiên sẽ bị Tà linh khống chế, không cách nào thoát được. Thánh Linh Vương lạc lối, một mặt vì quá nôn nóng muốn cứu Linh Hậu, mặt khác, Thánh Linh Vương chủ yếu là muốn giữ lấy hài tử trong bụng Linh Hậu, cũng chính là ta... Hành động nghịch thiên, cứu sống một sinh mệnh đã coi như là vi phạm luân thường, cứu sinh mệnh thứ hai thì có thể nói là phạm vào cấm kỵ.”
Nói đến đây, Dư Ta La thoáng trầm mặc một lúc, tựa hồ là lược qua một đoạn chuyện cũ. “Phương pháp ta dùng để giết chết Dạ Hậu chính là dùng nội lực bức Thi Chuyển Linh ra để nó chìm vào trong Thiên Khanh.”
Bạch Ngọc Đường dường như đã lĩnh ngộ được điều gì, “Năm đó những thi thể đều ngâm trong Thiên Khanh... đó mới là thân thể thật sự của cỗ nội lực kia... vậy nên Tà linh từ đó về sau an tĩnh?”
Dư Ta La hơi cười cười, “Thiên Khanh tượng trưng cho tất cả tội nghiệt của Thánh Linh Vương và Dạ Hậu, bên bờ hồ có vô số tử linh, là sự tồn tại tà ác nhất thế gian... Tất cả thi hài đều đã hư thối hóa thành Hắc Thủy. Hắc Thủy Cung đời đời kiếp kiếp đều là người bảo vệ Thiên Khanh, vốn trong hồ đầy nước, khi Khiếu Nguyên chết, Hắc Thủy Cung sụp đổ, Hắc Thủy trong Thiên Khanh cũng càng ngày càng cạn, đến bây giờ chỉ còn lại có một chút nhưng sẽ không bao giờ khô cạn.”
“Ta đã cảm thấy kỳ quái!” Công Tôn đột nhiên vỗ tay một cái, “Tại sao mặt nước kia lại phẳng lặng đến thế! Hóa ra trong sông Hắc Thủy căn bản không có nước mà là thi du!”
Tất cả mọi người nghe vậy liền cau mày —— thi du...
“Nếu ném vào trong hố những người suy yếu gần chết như Linh Hậu năm đó, như vậy Tà linh trong nước sẽ một lần nữa bám vào trên người họ sao?” Triển Chiêu hỏi.
Dư Ta La gật đầu, “Phương pháp này tên là dưỡng Tà linh, cần thời gian rất lâu.”
Triệu Phổ nhíu mày, “Trên thân thể của một trăm người chui ra từ trong quan tài ngâm trong Thiên Khanh đều mang theo Thi Chuyển Linh?”
“Đúng vậy.” Dư Ta La cười lạnh, “Trên người bọn họ nuôi Tà linh, chính là Thi Chuyển Linh màu đen năm đó mà Thánh Linh Vương tạo ra có thể hấp thu nội lực của kẻ khác, một khi dưỡng thành... liền tương tự như chuyện đã xảy ra bên Thiên Khanh, tất cả những người bị họ tiếp xúc đều sẽ bị cướp đi nội lực, cũng hóa thành Hắc Thủy...”
Tất cả mọi người ý thức được sự nguy hiểm của chuyện này.
“Nói tỉ mỉ đều là tội nghiệt.” Dư Ta La cũng bất đắc dĩ, “Các ngươi phải tranh thủ thời gian tìm ra những người năm đó, hủy diệt toàn bộ Thi Chuyển Linh trên người họ, nếu không... bây giờ cao thủ võ lâm trên giang hồ tụ tập về nhiều như thế, nếu để cho họ tiếp xúc với Thi Chuyển Linh, như vậy lượng nội lực bị cướp đi sẽ vượt xa Dạ Hậu năm đó. Cùng với... Tây Hạ, Liêu quốc và kể cả Trung Nguyên, nơi này có tổng cộng mấy trăm vạn binh mã... nếu quả thật năm đó như những gì Thánh Linh Vương đã làm, để toàn bộ mấy trăm vạn binh mã này bị Tà linh cướp được mà nói...”
Mọi người ở đây đều hút một ngụm khí lạnh —— thiên hạ tất vong!