Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 173 : Kim mâu
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Edit: Ruby
Câu chuyện Hắc Thủy Tà Linh này không thể nói sâu, càng nói càng đáng sợ, liên hệ với chuyện Thánh Linh Vương năm đó, luôn cảm thấy nếu cứ để mọi việc tiếp tục thì nhất định thiên hạ đại loạn.
Trước mắt mặc kệ là Thi Chuyển Linh, Tà linh hay là cái gì linh, việc cấp bách là phải tìm cho ra hơn một trăm kẻ xui xẻo bị nhét vào trong quan tài năm đó.
Muốn tìm nhóm người này, thật ra đã có sẵn manh mối.
Triệu Phổ sai người đem hai huynh đệ hồ đồ Vưu Thiên, Vưu Miễn dẫn lên.
Dư Ta La nói chuyện xong cũng đi rồi, lúc này ngồi cùng mọi người vẫn là Hắc Thủy Bà Bà.
Bà Bà giương mắt đánh giá một chút hai huynh đệ kia, lặng lẽ thở dài, “Năm đó sớm nghe ta làm thịt Vưu Hạo thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Tâm trạng của Bà Bà không được tốt lắm, thanh âm nói chuyện cũng trở nên âm trầm khiến cho hai huynh đệ sợ tới mức run rẩy.
Triển Chiêu tò mò hỏi Hắc Thủy Bà Bà, “Thái di bà... nếu năm đó Vưu Hạo cũng gây ra họa, chẳng lẽ năm đó cũng có người muốn thông qua Thiên Khanh làm Tà linh sống lại?”
“Ừ, trước kia từng xảy ra một việc hỗn loạn tương tự.” Hắc Thủy Bà Bà gật đầu.
Mọi người người trông đợi nhìn bà bà, ý là —— nguyện nghe tỏ tường!
Hắc Thủy Bà Bà chớp chớp mắt, nghiêng đầu, “Để ta xem ai có tâm tình kể cho các ngươi ha...”
Mọi người không nói gì, bụng nói các vị đánh mã điếu thì tranh giành đến thế nào, sao không thấy ai đùn đẩy cho ai?
Chỉ là đợi một chốc, bà bà phục hồi lại tinh thần, nhăn mặt lắc đầu. “Đều nói rất phiền toái không chịu kể, các ngươi tự đoán đi.”
Mọi người hết biết nói gì —— có thể đoán kiểu gì?
Hắc Thủy Bà Bà lại nghĩ nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu, “Không ai chịu nói hết, đều bận chơi rồi.”
Triệu Phổ đỡ trán... còn đáng tin không? Mắt thấy thiên hạ sắp đại loạn tới nơi mà sao vẫn còn bình tĩnh như vậy...
“Vẫn là ta nói đi, nói ngắn gọn!”
Lúc này, Ân Hậu mở miệng.
Vẻ mặt mọi người tràn đầy cảm kích —— ngoại công thật tốt!
“Người biết cách tẩm Tà linh dưỡng Tà linh không nhiều, Vưu Hạo năm đó là người thủ vệ. Hắn cũng không phải bán đứng Dư Khiếu Nguyên mà chỉ là ngốc quá bị kẻ khác lợi dụng mà thôi.” Ân Hậu nói ngắn gọn, “Năm đó cùng với tình huống hiện tại không quá giống nhau, năm đó là ân oán cá nhân, bây giờ hình như là có âm mưu gì đó...”
Bạch Ngọc Đường hỏi Vưu Thiên và Vưu Miễn, “Hai mươi năm trước, các ngươi đã nói cho ai cách dưỡng Tà linh trong Thiên Khanh?”
“Một lão đầu và một tiểu hài nhi.” Hai người nói xong tỏ ra hơi ủ rũ. “Chúng ta cũng không biết đã trúng tà thuật gì...”
Không đợi hai người bọn họ nói xong, Thiên Tôn đột nhiên hỏi, “Có phải nói khi đang nằm mơ không?”
Hai người giật mình nhìn Thiên Tôn chằm chằm, trăm miệng một lời, “Làm sao ngươi biết?”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau.
Hắc Thủy Bà Bà cũng nheo mắt, “A... cư nhiên cùng một loại thủ đoạn?”
Triệu Phổ cho người dẫn hai huynh đệ Vưu thị đến, để bọn họ xem pho tượng đất.
Hai người sau khi nhìn thoáng qua thì ngẩn người, có vẻ cực kỳ kinh ngạc.
“Sao vậy?” Triệu Phổ vội hỏi, “Từng gặp qua người này?”
Hai huynh đệ đều lắc đầu, khi mọi người ở đây lại một lần nữa thất vọng thì hai người bọn họ lại chỉ vào miếng vòng tai sừng trâu quái dị trên lỗ tai của tượng đất mà bảo, “Nhưng đã từng nhìn thấy vòng tai này!”
Mọi người sửng sốt, đều ngẩng đầu nhìn vòng tai nọ.
Nhìn kỹ thì hoa văn trên vòng tai này rất đa dạng, phức tạp và độc đáo. Người Tây Vực tuy đa phần yêu thích đeo vật phẩm trang sức, nhưng vòng tai như vậy, Lâm Dạ Hỏa và Hạ Nhất Hàng ở Tây Vực lâu nhất đều tỏ vẻ chưa từng gặp qua.
Vưu Miễn nhíu mày, chỉ vào vòng tai, “Năm đó tới tìm chúng ta chính là hai người, một lão đầu mang theo một thiếu niên.”
Tất cả mọi người gật đầu, trước đó Vưu Miễn có nói qua, một già một trẻ đó hẳn là Ác Đế Thành.
“Nói suông bày kế đều là lão đầu, thiếu niên kia ngồi một bên nhìn, bộ dáng của hắn rất kỳ lạ nên ta nhớ rất rõ.”
“Rất kỳ lạ?”
“Đầu tiên hắn đeo vòng tai như vậy, ngoài ra... thiếu niên này tuy rằng thoạt nhìn chỉ mới có mười mấy tuổi nhưng luôn mang đến cho ta một loại cảm giác rất trưởng thành, mặt khác, mắt của hắn có màu vàng, rất quỷ dị.”
“Màu vàng?” Thiên Tôn cùng Ân Hậu đột nhiên đồng thời hỏi.
“Tiểu quỷ.”
Lúc này, Dư Khiếu Nguyên không biết từ khi nào đã đến bên cạnh hai huynh đệ Vưu thị.
Hai người sợ tới mức run lên.
Dư Khiếu Nguyên sáp lại gần trước mặt hai người họ, vươn tay chỉ vào đôi mắt như ngọc lưu ly của mình, hỏi, “Có phải giống như đôi mắt này không?”
“Ách...” Hai huynh đệ đều gật đầu, “Rất giống, chỉ là tiền bối thì có màu đỏ, còn hắn là màu vàng, nhìn cũng giống như ngọc lưu ly vậy.”
“Tức là người thiếu niên kia cùng với pho tượng này có thể là thân thích phải không?” Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Tròng mắt màu vàng mang ý nghĩa gì?”
“Công phu của Hắc Thủy Cung... có hai phương thức luyện, một loại luyện chính là phương thức của Dư Ta La, luyện thành rồi thì mắt có màu đỏ.” Ân Hậu giúp giải thích, “Luyện đến mức cực hạn chính là màu đen.”
“Mà phương thức luyện còn lại, đôi mắt sẽ có màu vàng hoặc màu xanh lục nhạt.” Thiên Tôn giúp bổ sung, “Loại này luyện đến cực hạn chính là màu vàng kim!”
Mọi người ở đây nghe được thì đều cau mày, Dư Khiếu Nguyên lại bồi thêm một câu. “Năm đó, Dạ Hậu chính là kim mâu!”
Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Luyện công phu của Hắc Thủy Cung, phương thức đúng và không đúng... khác nhau ở đâu?”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều ngẩng đầu suy ngẫm, như đang cân nhắc xem nên trả lời vấn đề của Bạch Ngọc Đường như thế nào.
Thiên Tàn lão gia tử bên cạnh hai người họ rất đúng lúc mà vươn tay, đến một câu sấm sét —— điên và không điên khác nhau.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều xoay mặt gật đầu với Thiên Tàn —— Ừ! Câu này rất thích hợp!
.