Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 183 : Phù nhị chi sức
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Edit: Ruby
Triệu Phổ đi đâu vậy?
Cửu Vương gia vừa không thấy tung tích liền khiến cho toàn thể tướng quân trong quân lo lắng.
Vẫn như cũ, khi mọi người không có đầu mối, hỏi Tiểu Tứ Tử một câu, trở thành biện pháp tốt nhất.
Tiểu gia hỏa nhẹ nhàng giơ một ngón tay, một câu "Cửu Cửu ở nơi đó nha" thành công châm lên hy vọng cho mọi người.
Mà nhìn theo hướng ngón tay của Tiểu Tứ Tử, mọi người lại hoang mang —— nơi Tiểu Tứ Tử chỉ vào chính là hướng quân trướng.
Hạ Nhất Hàng mờ mịt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bên cạnh.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đang nhìn vào trong quân trướng, đừng nói là ở ngay trong này chứ?
Âu Dương Thiếu Chinh chạy vào trong lều, ngay cả cái bàn cũng nhấc lên nhìn một lần, vẻ mặt mờ mịt nhìn mọi người ở bên ngoài —— ở chỗ nào?
Công Tôn híp mắt, vươn tay ôm Tiểu Tứ Tử lên, vọt vào quân trướng, hỏi, "Ở đâu chứ?"
Tiểu Tứ Tử vẫn như cũ chỉ về phía trước.
Mọi người lại một lần nữa nhìn qua, phát hiện... thứ Tiểu Tứ Tử chỉ vào chính là bức bản đồ địa hình Tây Vực cực lớn được dựng thẳng đứng trong quân trướng.
Hạ Nhất Hàng nhanh chóng kéo tấm bản đồ kia lại, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Triệu Phổ đang ở vị trí nào?"
Tiểu Tứ Tử rướn về phía trước tìm tòi một lúc, chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
Âu Dương Thiếu Chinh và Táng Sinh Hoa đứng trước cửa sớm đã nhìn bản đồ Tây Vực đến thuộc lòng cơ hồ đồng thời mở miệng, "Thiên Khanh!"
Hạ Nhất Hàng trả Tiểu Tứ Tử lại cho Công Tôn, định dẫn người đi tìm. Triển Chiêu ngăn hắn lại, "Để chúng ta đi, ngươi ở lại trong quân doanh phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra!"
Âu Dương cũng gật đầu, "Để ta đi, ngươi ở lại đây trông chừng."
Hạ Nhất Hàng lo lắng thì lo lắng, bất quá hắn cũng biết mình vào lúc này nhất định không thể rời khỏi quân doanh.
Thiên Tôn và Ân Hậu bảo mấy người trẻ tuổi an tâm, Tiểu Tứ Tử chưa ầm ĩ thì nhất định Triệu Phổ không có việc gì, nói xong hai lão gia tử liền không thấy đâu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng đi theo, Tiểu Lương Tử theo sát sau đó.
Công Tôn nào chịu ở lại trong quân doanh chờ đợi, bò lên lưng Yêu Yêu, Tiểu Tứ Tử liền ở bên dưới nhảy dựng lên, Lâm Dạ Hỏa ôm lấy Tiểu Tứ Tử cũng lên theo, Yêu Yêu chở ba người đi theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bay về hướng Thiên Khanh.
Cửu Vương gia một nhướng mày, "Cái này lợi hại!"
"Triệu Phổ, ta muốn không phải là mệnh của ngươi, là thân thể của ngươi."
Một câu của Thánh Linh Vương, Cửu Vương gia phức tạp gãi đầu, "Cái này không tốt lắm, ngươi có hỏi qua thư ngốc nhà ta chưa? Đại gia có chủ!"
Thánh Linh Vương cười lạnh một tiếng, "Thế nhân đều muốn làm cái gì thần quỷ tà ma, không biết muốn thiên hạ đại loạn cũng không cần mấy thứ kia, chỉ cần một Triệu Phổ ngươi là có thể!"
Nói xong thiếu niên mãnh liệt khoát tay, cỗ nội lực màu đen kia tựa như quái thú mà dùng khí thế lôi đình vạn quân, đánh về phía Triệu Phổ.
Cửu Vương gia nhìn trời, tựa hồ rất bất đắc dĩ, chỉ là hắn không bắt đầu cản lại mà là mãnh liệt lùi về sau một bước, hô một câu, "Việc nhà các người thì tự đi mà giải quyết có được không..."
Theo bước chân lùi về sau của Triệu Phổ, một bóng người vọt ra từ trong bóng tối, chặn trước mặt Triệu Phổ, khoát tay... nháy mắt... cuồng phong bị kiềm hãm, cỗ nội lực đánh về phía Triệu Phổ bị một cỗ nội lực màu đen khác chắn chính diện đánh bay ra ngoài, hắc thủy bên trong Thiên Khanh cuộn trào nổ tung, sóng nước cuốn theo nội lực màu đen thẳng hướng về chân trời.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vừa đuổi tới nơi bị tiếng nổ kinh thiên khiến cho khiếp hãi... ngẩng đầu nhìn, liền thấy Thiên Tôn và Ân Hậu không biết đã đến từ khi nào, đang đứng ở trên sườn núi cao cao cách đây không xa nhìn về hướng Thiên Khanh.
Cùng lúc đó, xa xa truyền đến tiếng rồng ngâm, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Yêu Yêu bay đến.
Bọn họ cùng Lâm Dạ Hỏa phía sau đều nhìn thấy được cỗ nội lực cùng sóng nước nổ tung giữa sao trời, lại nhìn bốn phía, giống như trời đổ mưa to... bọt nước rơi xuống, giống như những viên bi màu đen, rào rào rơi đầy đất.
"Phụ thân nhìn nha." Tiểu Tứ Tử vươn một ngón tay chỉ xuống phía dưới ý bảo Công Tôn nhìn, "Cửu Cửu đang ở đó!"
Trái tim vẫn luôn treo trên cao của Công Tôn cuối cùng cũng rơi xuống.
Lúc này, Triệu Phổ vẫn hoàn hảo không tổn hại gì đứng bên Thiên Khanh, trước người hắn, là Hắc Thủy Bà Bà đang đứng.
Lúc này mái tóc ngắn màu bạc của Hắc Thủy Bà Bà khẽ đung đưa theo gió, xung quanh còn tràn ngập một cỗ nội lực cường đại mà quỷ dị, tất cả mọi người cảm thấy tim đập gia tốc, xung quanh yên tĩnh không tiếng động khiến cho ai nấy đều cảm thấy hít thở không thông.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu.
Hai lão gia tử lại là mặt mang nghi hoặc nhìn tình hình ở phía trước.
Ân Hậu nhỏ giọng hỏi Thiên Tôn, "Ai vậy? Trước kia từng xuất hiện bao giờ chưa?"
Thiên Tôn híp mắt nhìn Ân Hậu, "Ngươi cũng chưa thấy qua? Ta đã nói là lạ mắt mà."
Mặt nước Thiên Khanh dần dần yên tĩnh trở lại.
Hắc Thủy Bà Bà chậm rãi khoát tay, nói với Triệu Phổ phía sau cùng với mọi người đang chuẩn bị tiến lên xem tình hình hai chữ, "Lui ra!"