Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 184 : Nghìn năm tìm kiếm
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Edit: Ruby
Bên Thiên Khanh, mọi người rốt cục cũng tìm được Triệu Phổ, đồng thời phát hiện ra sự tình đang dần dần phát triển theo hướng ngoài dự tính của họ.
Thiếu niên hoàng mâu thần bí sau màn rốt cục xuất hiện, nhưng người vốn nên là hoàng mâu lại trở thành kim mâu, mà càng khiến cho mọi người kinh ngạc chính là —— Triệu Phổ gọi hắn là, Thánh Linh Vương.
Vị này tuy dáng vóc không cao lớn nhưng nội lực kinh người, thứ nội lực màu đen kia khi phóng về phía Triệu phổ chẳng khác nào ác quỷ vồ mồi, cũng may Hắc Thủy Bà Bà xuất hiện đúng lúc, chắn nội lực trở về.
Đám người Triển Chiêu lúc này ngược lại nghĩ tới, hình như từ lúc nãy đã không nhìn thấy Hắc Thủy Bà Bà đâu, lực chú ý của mọi người đều tập trung về phía Triệu Phổ nên mới không để ý đến Bà Bà.
Có thể thấy được là Hắc Thủy Bà Bà đã đi theo Triệu Phổ, nhìn dáng vẻ không chút bối rối của Triệu Phổ thì phỏng chừng trước đó hai người họ đã thương lượng sẵn rồi.
Một chưởng nội lực của Hắc Thủy Bà Bà khí thế kinh người, ngay cả hành động nhấc tay áo cùng một tiếng "Lui ra" càng mang theo sức ép, ngay cả Cửu Vương gia lớn như vậy cũng ngoan ngoãn chạy xuống sườn núi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở ngay dưới sườn núi gặp Triệu Phổ đều hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Phổ cùng hai người lùi đến bên cạnh Thiên Tôn và Ân Hậu ở cách đấy không xa, thành thật giải thích. "Không có việc gì, đã bàn trước với Bà Bà dụ người ra."
Lúc này, xa xa vang lên tiếng vó ngựa, Âu Dương Thiếu Chinh một ngựa dẫn đầu mang theo binh mã đuổi đến, ngẩng đầu vừa nhìn liền phát hiện Triệu Phổ hoàn hảo không sao, Hỏa Kỳ Lân lập tức trợn trắng mắt, "Triệu Phổ! Ngươi nha có phải lại bày ra kế gì nữa không?!"
Chúng tướng theo phía sau Âu Dương Thiếu Chinh không biết chuyện Triệu Phổ mất tích —— đều khó hiểu, sao Nguyên soái lại ở đây, nhìn xem khí thế này của tiên phong quan... đây là muốn tạo phản?
Triệu Phổ muốn cãi lại bất quá cảm thấy có chút đuối lý, Âu Dương Thiếu Chinh chỉ thiếu chút ở trên lưng ngựa nhảy dựng lên lấy Băng Thiết Côn đánh hắn, "Ngươi bày kế thì mẹ nó cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ! Đại gia xém chút bị dọa tiểu ra quần, cái tên không đáng tin cậy nhà ngươi!"
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, kể cả Công Tôn, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều liếc mắt nhìn Triệu Phổ.
Cửu Vương gia thấy vẻ mặt ghét bỏ của mọi người, cũng là có chút xấu hổ.
Công Tôn trừng hắn một cái, "Ngươi cũng thật là! Phải nói một tiếng chứ! Dọa chết người!"
Triệu Phổ cười làm lành, "Cái này... không phải do chuyện xảy ra quá đột ngột sao."
Nói xong, khoát tay với huynh đệ đang dùng tròng trắng mắt nhìn mình, ý là —— không có việc gì! Trở về nói một tiếng với lão Hạ đừng bị dọa chết.
Không cần Triệu Phổ ra lệnh, Đổng Thiên Dực đã trở về báo tin.
Long Kiều Quảng và Trâu Lương lần lượt đuổi đến cũng đều thở phào nhẹ nhõm, bất quá lúc này, tình huống hai người đang giằng co trên sườn núi gần Thiên Nhai có chút vi diệu khiến cho mọi người rất tò mò.
Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ —— ngươi mau giải thích đi?
Triệu Phổ nói ngắn gọn một chút, "Ta vừa rồi đang xem bốn người các ngươi phá bốn góc trận, đột nhiên phát hiện gần trướng bồng xuất hiện một cái động tối đen, rất tà tính, còn giống như có một thứ sức mạnh nào đó thu hút ta đi vào trong đấy!"
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ —— vậy nên ngươi cứ thật sự mà đi vào luôn? Có động thì ngươi liền chui vào hả? Ngươi có phải là chuột đâu!
Triệu Phổ nhún vai, "Ta vốn không muốn đi vào, bất quá Hắc Thủy Bà Bà cứ như vậy đứng nhìn ta, ta thấy Bà Bà gật đầu với ta nên ta liền đi vào trong động. Sau đó cứ một đường đi về phía trước, phía trước có ánh sáng, bốn phía là bóng tối, bất quá ta nhớ trước kia sư phụ từng dạy cho ta cách phá Nhiếp hồn thuật... dần dần có thể thấy rõ, phát hiện là đã ra khỏi quân doanh và đi về hướng Thiên Khanh. Hơn nữa kỳ lạ chính là người xung quanh đều không nhìn thấy ta!"
Mọi người hiểu rõ... hóa ra thực sự có chuyện như vậy/
"Vậy sao ngươi lại nói thiếu niên kia là Thánh Linh Vương?" Mọi người tò mò.
Triệu Phổ lại nói, "Kỳ thật trước kia khi nói đến người có hoàng mâu thì ta đã suy nghĩ rốt cuộc người này có thân phận gì. Tây Vực thái thái bình bình nhiều năm như vậy, không xảy ra bất kỳ sự việc kinh thiên động địa gì, muốn luyện thành hoàng mâu không phải là chuyện dễ! Hơn nữa sau khi Hắc Thủy Cung bị diệt, hẳn là không ai còn biết đến thứ võ công thượng cổ này, cho nên thứ võ công này có thể là từ trước khi Hắc Thủy Cung bị diệt... hoặc là, ngay trước cả khi Hắc Thủy Cung được sáng lập. Năm đó tuy rằng Dạ Hậu giết Thánh Linh Vương, nhưng thực tế, người thực sự biết sử dụng nội lực của Hắc Thủy Cung hẳn chính là bản thân Thánh Linh Vương năm đó, như vậy nội lực của Thánh Linh Vương chuyển đi đâu?"
Lâm Dạ Hỏa cũng kéo Tiểu Lương Tử đặt ở bên cạnh mình.
Tất cả mọi người nhíu mày —— nội lực thật mạnh.
"Yêu nghiệt." Thánh Linh Vương lắc đầu, "Ta biết Linh Nhi ở chỗ của ngươi, ngươi trả nàng lại cho ta, ân oán của hai ta xóa bỏ!"
"Xóa bỏ?" Dạ Hậu tựa hồ cảm thấy rất buồn cười, "Ta là do tự tay ngươi tạo ra, bất tử bất diệt, hai ta còn có một khuê nữ nữa, ngươi quên?"
Đừng nhìn bóng đêm mờ mịt, khoảng cách lại xa, tất cả mọi người đang ở bên này vây xem đều cảm thấy sắc mặt của Thánh Linh Vương trở nên tái xanh.
Thiên Tôn nhịn không được gật đầu, "Quả nhiên là việc nhà mà!"
Ân Hậu cũng cảm phục, "Đôi phu thê này cãi nhau một hơi cả nghìn năm, khó lường!"
Không để ý tới hai vị lão nhân gia đang thoải mái phun tào, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa, Triệu Phổ cùng Công Tôn ngược lại rất nghiêm túc thảo luận.
"Linh Hậu hẳn là không tồn tại đi?"
"Thánh Linh Vương cảm thấy Linh Hậu cũng giấu ở trong thân thể của Hắc Thủy Bà Bà?"
"Chứ không thì ở đâu?"
"Đừng nói, tìm cả một nghìn năm cũng rất là đáng thương."
...
"Ta đã nói rồi, Linh Hậu đã chết, nàng ta không biết võ công, một nghìn năm đã qua, sớm đã hôi phi yên diệt." Dạ Hậu nói ra những câu như dao, đâm thẳng vào Thánh Linh Vương, "Bằng không ngươi thử giết ta rồi bổ ra xem? Không chừng có thể tìm thấy tức phụ với khuê nữ của ngươi."
Ân Hậu hỏi Thiên Tôn, "Thấy thế nào?"
Thiên Tôn trầm mặc một lát, sâu kín nói một câu, "Kết quả của xuất quỹ..."
(ngoại tình=)))
Ân Hậu nhìn trời, "Thánh Linh Vương xuất quỹ chỗ nào?"
Thiên Tôn nghiêm túc, "Ngươi mới vừa nghe đó! Hắn cùng với một nữ nhân không phải tức phụ của hắn có khuê nữ kìa!"
Xa xa, Dạ Hậu cùng Thánh Linh Vương đều nhíu mày nhìn thoáng về phía bên này.
Lâm Dạ Hỏa nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Dạ Hậu không phải Linh Hậu sao? Hai người là cùng một người mà!"
Tất cả mọi người cau mày cân nhắc quan hệ còn loạn hơn cả thất quốc này, "Cái này hả..."
Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử lúc này đang ngưỡng mặt nhìn vầng trăng tròn treo ở chân trời, liền hỏi. "TiểuTứ Tử, con cảm thấy sao? Dạ Hậu và Linh Hậu..."
Không đợi Công Tôn hỏi xong, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn một ngón tay chỉ về bầu trời xa xa, "Lửa!"
Cùng với câu nói của Tiểu Tứ Tử, mọi người cảm nhận được bốn phía bỗng nhiên nóng lên, không trung cũng tựa như có tia chớp, nháy mắt sáng ngời... Đồng thời, chợt nghe Ân Hậu cùng Thiên Tôn hô một tiếng, "Không tốt!"