Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 216 : Quyết chiến
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Edit: Ruby
Cuồng phong cuốn theo ân oán số mệnh, hòa cùng cát vàng cuồn cuộn khắp bầu trời đại mạc.
Hắc Phong Thành, Lang Vương Bảo, Cuồng Thạch Thành, Ma Quỷ Thành, Bình Chung Thành... tất cả những người đang sống trên mảnh đất này, dường như đều cảm nhận được sự rung động nào đó. Không biết từ khi nào, vọng tháp, thành lâu, nóc nhà... tất cả những nơi cao nhất, tập trung rất đông người. Có binh lính quân doanh, võ lâm nhân sĩ, có người danh chấn thiên hạ, cũng có kẻ không ai biết đến. Những người này đều quen thuộc mảnh hoang mạc này, mảnh đất cằn cỗi này có quy luật của riêng nó, là điều mà người đến từ những mảnh đất giàu có sung túc không cách nào có thể hiểu được. Hoang mạc vốn tàn khốc, nước mắt vô pháp làm dịu được, những thứ yếu đuối nhất định sẽ bị chôn vùi dưới đất cát, tựa như vận mệnh.
Lúc này hai người đang đứng giữa sa mạc, dường như ngay từ lúc bắt đầu đã đứng ở hai ngã rẽ của số mệnh, rõ ràng có thể trở thành huynh đệ cùng sinh cùng tử, cuối cùng lại trở thành sinh tử lưỡng đoạn chỉ có thể đứng ở vị trí đối địch với người kia.
Khâu Ngạo Nguyệt và Bạch Nhất Thanh đứng đối diện nhau tạo thành vẻ đối lập rõ ràng, một kẻ tựa như lệ quỷ, một người lại tựa như con của thần, nhưng bởi vì võ học nguyên bản là đồng tông, nội lực của hai người lại cực kỳ giống nhau, nội lực khiến thiên địa biến sắc rất hiếm thấy. Nói cho cùng, bất luận là con thần hay ác quỷ, muốn ở mảnh đất này làm nên thành tựu, đều quy về một loại hung đồ đi...
"Khâu Ngạo Nguyệt, có chút giống Bạch Quỷ Vương năm đó."
Thiên Tôn đột nhiên cảm khái, "Kỳ thật, năm đó con đường luyện công của hắn cũng không sai lệch, cho nên Tiểu Bạch từ nhỏ đều không ngăn cản hắn, tính ra, so với Nham Tâm thì Bạch Nhất Thanh có khả năng còn hiểu Khâu Ngạo Nguyệt hơn."
Triển Chiêu nghe xong thì có chút không hiểu, "Khâu Ngạo Nguyệt giống Bạch Quỷ Vương sao?"
Lâm Dạ Hỏa lại không nhìn ra được hai người họ giống nhau chỗ nào, "Cảm giác không giống lắm."
Thiên Tôn hơi cười cười, "Không phải nói nội lực giống, cũng không phải quá khứ giống, lại càng không giống tính cách."
"Vậy giống ở điểm nào?" Tất cả mọi người tò mò.
"Giống mục đích."
Lúc này, Ân Hậu đứng một bên hỗ trợ trả lời một câu.
"Mục đích?"
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi, "Là nói mục đích luyện công của Khâu Ngạo Nguyệt và Bạch Quỷ Vương giống nhau sao?"
"Một kẻ là vì xưng bá Tây Vực, một kẻ lại vì tàn sát thiên hạ..." Thiên Tôn lắc đầu, "Hai người họ đều là vì luyện công mà luyện công, võ công là công cụ của bọn họ, nội lực của họ tương tự như đao kiếm trong tay, hết thảy đều là để họ sử dụng, có thể coi như là lợi ích của võ học."
"Lợi ích..." Bọn Triển Chiêu cân nhắc cái từ này.
"Bạch Nhất Thanh khác với hắn ở chỗ, khi Bạch Nhất Thanh luyện công không hề có mục đích, nghiên cứu võ học cũng không trông đợi võ học sẽ mang đến điều gì cho hắn, có thể coi như là võ học tinh thuần." Ân Hậu giải thích. "Cũng không thể nói học võ vì lợi ích thì nhất định không tốt mà tinh thuần lại nhất định là tốt, chỉ là điểm xuất phát và mục đích bất đồng thì nhất định cách nhìn của họ cũng bất đồng. Vừa vặn công phu của Nham Tâm là võ học tinh thuần, bởi vậy Bạch Nhất Thanh thông suốt tương đối sớm, mà Khâu Ngạo Nguyệt lại là khó có thể học theo. Nhưng đợi cho Khâu Ngạo Nguyệt hiểu ra được, hắn cũng có thể rất tinh thuần..."
Tất cả mọi người nháy mắt lĩnh hội được ý tứ của Ân Hậu, đồng thanh nói một câu, "Có mục đích là đạt được tính tinh thuần?"
Thiên Tôn và Ân Hậu đều gật đầu, cũng may mấy tiểu hài nhi này đều thông tuệ, một chút đã hiểu.
"Luyện võ có mục đích cũng không có vấn đề." Ngữ điệu của Thiên Tôn bình thản, "Luyện võ là phải chịu khổ, mọi người cũng sẽ không chủ động khiến cho bản thân mình chịu khổ, tất cả đều có mục đích. Muốn trở thành người đứng trên mọi người, muốn vô địch thiên hạ, muốn báo thù, muốn kiếm tiền... Trên đời này, trong một trăm người luyện võ, chỉ e hết chín mươi chín người đều luyện võ vì có mục đích."
"Vậy còn lại một người thì sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
...
Triệu Phổ ngồi trên lưng Hắc Kiêu, hỏi Âu Dương Thiếu Chinh bên cạnh, "Cần hỏi bọn hắn muốn đầu hàng hay không không?"
Hỏa Kỳ Lân nháy mắt mấy cái, hắng giọng liền hét, "Ê! Đầu hàng không thì giết!"
Một tiếng rống này rống đến hai lỗ tai Triệu Phổ kêu ong ong.
Rống xong rồi, Âu Dương Thiếu Chinh hớn hở xoay mặt nhìn Triệu Phổ, "Coi bộ không muốn đầu hàng! Chúng ta giẫm bẹp Ác Đế Thành đi!"
Triệu Phổ vừa ngoáy lỗ tai vừa hết nói nổi nhìn tiên phong quan đầy hưng phấn trước mặt.
Lúc này, chỉ thấy cửa thành Ác Đế Thành mở ra, bên trong một đội nhân mã mang theo mấy vạn kỵ binh đánh ra, chiến kỳ tung bay trên thành lâu.
Cửu Vương gia nhướng mày, "Hoắc! Còn có chút danh dự."
Theo đại binh Ác Đế Thành đánh ra, hai đội quân bày xong chiến trận cách một mảnh đại mạc.
"Đây là muốn đơn đấu?" Ân Dương Thiếu Chinh vươn tay gãi cái đầu đỏ rực.
Triệu Phổ quan sát phía đối diện, con mắt màu xám nhạt đi vài phần, cười lạnh một tiếng, "Thú vị."
...
Đám người Triển Chiêu cũng cảm thấy thú vị, Ác Đế Thành đây là chuẩn bị đánh một trận đàng hoàng sao?
"Thực lực binh mã Ác Đế Thành kém quá xa với Hắc Phong Thành." Ân Hậu quan sát một chút, "Xem dáng vẻ là muốn dùng cách đối đầu truyền thống nhất giữa hai quân, nói trắng ra, chính là tướng quân đấu tướng quân, một chọi một đơn đấu đi."
"Ác Đế Thành hẳn là có mấy cao thủ." Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu. "Đơn đấu so với quần đấu có lợi hơn rất nhiều, nếu Triệu Phổ phái đại quân đánh qua, trước ném cự thạch lại thêm cung nỏ, cuối cùng binh mã đánh lên, Ác Đế Thành nháy mắt sẽ bị san bằng."
"Cho nên lựa chọn chạy ra cứng đối cứng, đây xem như lần giãy dụa cuối cùng đi?" Lâm Dạ Hỏa nheo mắt đánh giá mấy chiến tướng đứng trước của Ác Đế Thành.
Tiểu Lương Tử hưng phấn đến nhảy dựng, "A! Ta rốt cục cũng chờ đến ngày này!"
Cùng lúc đó, chỉ thấy Triển Chiêu vẫy tay với Yêu Yêu, vươn tay kéo Bạch Ngọc Đường liền nhảy lên lưng rồng.
Ngũ gia không hiểu mà nhìn Triển Chiêu, "Miêu Nhi?"
"Nhanh lên!" Vẻ mặt Triển Chiêu rất nghiêm túc, "Tranh thủ còn có cơ hội biểu hiện, chúng ta đoạt nổi bật với Triệu Phổ đi!"
Hoàn vụ án thứ tám