Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 217 : Chiêu thành

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Edit: Ruby



Chiêu, nghĩa là sáng rực rỡ, vẻ vang, thanh minh, chiêu hoa mỹ ngọc, chiêu chiêu nhật nguyệt...



Chữ "Chiêu" thông thường thì, mỹ ngọc, mỹ nhân, mỹ cảnh, thậm chí là vào những năm tốt, đều thường dùng một chữ "Chiêu" này.



Cái tên "Triển Chiêu" này đặc biệt xứng với Triển Chiêu, cũng giống như nghe thấy Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy xứng với cái tên này phải có khuôn mặt như Bạch Ngọc Đường vậy. Người quen biết với Triển Chiêu đều cảm thấy không có chữ nào, so với chữ "Chiêu" này thích hợp để làm tên của Triển Chiêu hơn cả.



Khi mọi người biết đô thành của Ưng Vương Triều là Chiêu Thành, tất cả mọi người đều nghĩ rằng, Ân Hậu có thể là hoài niệm cố hương nên mới đặt tên này cho ngoại tôn của mình.



Nhưng thực ra, cái tên "Triển Chiêu" này không phải là ý định của Ân Hậu.



Ân Hậu còn nhớ rõ thời điểm Triển Chiêu chào đời, hôm đó tiết trời đặc biệt tốt, ánh nắng rực rỡ, Ân Hậu và Triển Thiên Hành lo lắng đứng đợi ngoài phòng sinh.



Ân Lan Từ tuy nói là nữ hiệp danh chấn thiên hạ, nhưng sinh đứa nhỏ vẫn sẽ bị đau, Triển Thiên Hành ở ngoài phòng sinh nghe nương tử trong phòng đau đớn kêu to, gấp đến độ xoay vòng vòng.



Ân Hậu nhìn nữ tế luôn luôn ổn trọng nay lại trở nên hoang mang lo sợ đến ngốc nghếch, nghĩ tới bản thân mình lúc Ân Lan Từ chào đời...



Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên chợt nghe thấy một tiếng hài đồng khóc nỉ non truyền đến, tiếng kêu "oa oa" thanh thúy, Triển Thiên Hành nghe thấy liền nhảy vọt lên cao, Hồng Cửu Nương ở bên trong thì gọi ra, "Sinh rồi! Mẫu tử bình an!"



Triển Thiên Hành vội chạy vào phòng sinh, Ân Hậu mỉm cười, ngẩng đầu khẽ nói với bầu trời trong xanh, "Sinh rồi, là một ngoại tôn."



Chẳng bao lâu, Triển Thiên Hành liền ôm tiểu Triển Chiêu quấn trong tã lót đi ra.



Ân Hậu nhận lấy ngoại tôn ôm vào trong lòng, cảm thấy thật thú vị... tiểu hài nhi này khi vừa sinh ra chỉ "oa" một tiếng liền ngừng khóc, mở to đôi mắt như đá mắt mèo, tò mò nhìn quanh, ánh mắt trong vắt, hai bên khóe miệng hơi cong lên, gương mặt tươi cười bẩm sinh.



Ân Hậu hoan hỉ, ngoại tôn thật đáng yêu, liền hỏi Triển Thiên Hành, "Tên đặt chưa?"



Triển Thiên Hành vốn định để Ân Hậu đặt, bất quá Ân Hậu cười nói, "Ngươi không phải là người đọc sách sao, ngươi đặt đi."



Triển Thiên Hành gãi đầu đáp, "Con đã có thương lượng với Lan Từ, muốn đặt chữ "Chiêu"."



Ân Hậu nghe thấy tên này, hơi sửng sốt một chút.



Nhưng sau, Ân Hậu chỉ cười gật đầu, nói, "Rất tốt."



Triển Thiên Hành sở dĩ đặt tên cho nhi tử một chữ "Chiêu", là hy vọng hắn như mỹ ngọc, lại như nhật nguyệt, ôn nhuận, quang minh, tốt đẹp, thẳng thắn.



Một chữ "Chiêu" khiến cho Ân Hậu nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, có tốt, cũng có không tốt.



Khi bà ngoại của Triển Chiêu mang thai mẫu thân của hắn, đã từng nói với Ân Hậu, nếu sinh ra một nữ hài nhi, trong tên dùng một chữ Lan, nếu là nam hài nhi thì có thể dùng chữ Chiêu được không?




Lâm Dạ Hỏa không rành đánh trận, tò mò hỏi Hạ Nhất Hàng, "Ác Đế Thành này chỉ có một nhúm người còn chạy ra tướng đấu tướng? Đây là đấu pháp gì?"



Hạ Nhất Hàng đánh giá quân địch phía trước, cũng có chút suy tư, "Đích thực là không quá bình thường."



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hỏi. "Cụ thể không bình thường ở đâu?"



"Đối phương có binh không tướng, hoặc là nói có tướng không chủ soái." Hạ Nhất Hàng chỉ mấy chiến tướng xếp thành một hàng phía xa xa cùng gần mười vạn binh mã phía sau. "Trận thế này có thể nói như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy."



"Có thể nào như lời Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách bọn họ nói, Ác Đế đã rất lâu không lộ diện... không chừng đã chết?" Long Kiều Quảng hỏi.



"Nhưng các ngươi nhìn kỹ xem." Hạ Nhất Hàng khẽ lắc đầu, "Bên kia lại không mang đến cảm giác như là chết mất lão đại."



Mọi người cẩn thận quan sát một chút, quả thật... binh mã Ác Đế Thành mặc dù lỏng lẻo nhưng không loạn, người nào người nấy đều không có vẻ như muốn chạy trốn, dù sao binh lực cũng cách xa như vậy, tự tin từ đâu ra?



"Xem ra... Ác Đế Thành, thành quan trọng hơn người!"



Cơ hồ cùng một lúc, Triệu Phổ ở tiền phương cùng Hạ Nhất Hàng ở hậu phương, cho ra cùng một kết luận.



"Thành quan trọng hơn người?" Triển Chiêu bọn họ cân nhắc những lời này.



Đang lúc này, Công Tôn vẫn luôn yên lặng đứng sau mọi người nghe thảo luận, cảm thấy Tiểu Tứ Tử trong ngực động mấy cái.



Công Tôn nhìn bé, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử hai mắt nhìn hướng Ác Đế Thành, tựa hồ như muốn đi về phía trước.



Công Tôn đi tới trước, Tiểu Tứ Tử hai tay bám tường thành, mở to hai mắt nhìn phía trước.



Triển Chiêu vội vươn tay giúp Công Tôn ôm lấy bé, "Cẩn thận ngã xuống."



Tiểu Lương Tử cũng hiếu kỳ, xích lên nhìn cùng Tiểu Tứ Tử, còn hỏi, "Cận Nhi, ngươi xem gì thế?"



Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, nhìn trái nhìn phải, khiến Triển Chiêu cũng sợ ôm không được bé.



Nhìn một hồi lâu, Tiểu Tứ Tử rốt cuộc vươn bàn tay nhỏ mập mạp ra, sờ sờ cái cằm tròn đầy thịt, nói một câu, "Cao! Tòa thành kia, loạn loạn loạn... loạn, không may mắn!"



Mọi người sửng sốt một chốc, "soạt" một tiếng, đồng thời xoay mặt nhìn về hướng Ác Đế Thành.



Công Tôn nghiêm túc nói, "Tiểu Tứ Tử dùng đến bốn chữ "Loạn"!"



Tất cả mọi người gật đầu, "Đúng vậy! Chưa từng có bao giờ, phải chú ý!"