Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 237 : Hỏa long kim

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Triệu Phổ phụng mệnh giúp Triệu Trinh tìm hoàng kim, kết quả là dưới Yêu Vương đồng thời dưới tác dụng “Thần kỳ” của Triển Chiêu lại biến thành một vụ huyền án.



Cũng may cuối cùng Công Tôn phát hiện thi thể là giả, Triển Chiêu thở phào,  đồng thời Triệu Phổ cũng tìm được hy vọng “Một đêm chợt giàu ” .



“Lão rèm”!



Cái nghề thất đức này mang đi kinh doanh, có thể tụ liễm tài sản rất lớn, cầm khoản tiền này tới cải thiện dân sinh chốn Tây Vực, giải khai việc cấp bách của các bộ tộc, hiển nhiên điều này  hết sức phù hợp thẩm mỹ của Cửu vương gia.



Triệu Phổ cảm thấy con đường này đi rất đúng, cũng rất có phong cách trước sau như một của Triệu Trinh.



Như vậy, Triệu Trinh còn ở trong Hoàng Thành, có phải để cho bọn người Triệu Phổ đi tìm khoản tiền này hay không?







Lúc này, trong vườn hoa Hoàng Cung, Triệu Trinh đang ôm một con mèo trắng nhỏ, cùng khuê nữ ngồi đánh cờ a.



Hương Hương mặc một bộ Thái học học bào dành cho trẻ nhỏ, làm bộ ngồi ở trên cái ghế đá, cùng phụ hoàng nàng đánh cờ.



Triệu Trinh làm gì còn nhớ đến ván cờ a, nhìn khuê nữ đối diện giống như một tiểu phu tử, hai má phồng lên đang nghĩ bước kế tiếp nên đi như thế nào, cảm thấy tâm can tỳ phổi đều run rẩy, khuê nữ quả thật đáng yêu chết người mà.



Bàng Phi cầm trong tay chiếc quạt tròn vừa nhẹ nhàng quạt vừa nhìn hai cha con đánh cờ.



Trải qua một phen suy tính, Tiểu Hương Hương đi một bước, ngước mặt nhìn cha nàng.



Triệu Trinh cười híp mắt cầm lên con cờ cũng đi một bước, tiếp tục nhìn khuê nữ bối rối lo lắng.



Lúc này, bên ngoài viện Nam Cung Kỷ đi vào.



Nam Cung Kỷ cầm trong tay một phần quyển trục, nhìn có chút cổ xưa, vốn là vải vóc màu trắng đều biến thành vàng màu xám tro, chỗ cầm quyển trục lớp sơn cũng đã bạc màu.



Triệu Trinh ngẩng đầu lên.



Nam Cung Kỷ đi tới bên cạnh, cúi đầu tại tai Triệu Chinh nói nhỏ vài câu, liền đem quyển trục giao cho Triệu Chinh.



Triệu Trinh nhận quyển trục, thả mèo trắng nhỏ đi, đưa tay đem quyển trục mở ra, bắt đầu nhìn.



Bên trên quyển trục có rất nhiều chữ, phong phú lưu loát, giống như là viết một thiên văn chương.



Bàng Phi lặng lẽ giúp Hương Hương chỉ vị trí đặt quân cờ, sau đó liền ngẩng mặt lên, nhìn quyển trục trong tay Triệu Trinh.



Phía sau quyển trục, có một nhóm chữ nhỏ, chữ viết rõ ràng thoải mái, có một loại cảm giác phóng khoáng, mặc dù Bàng Phi không phải cái gì đại tài nữ, cũng nhìn ra được một khoản chữ này hẳn là không bình thường.



Chữ viết trên quyển trục ghi lại một mốc thời gian, Bàng Phi bẻ đầu ngón tay tính toán một chút liền có chút kinh ngạc, hẳn là hơn một trăm năm trước, khó trách quyển trục nhìn cũ như vậy.



Triệu Trinh mở quyển trục ra một chút xíu.



Bàng Phi chú ý tới vị trí cuối cùng phía sau bên trái quyển trục có một dấu vết. Đó là một ấn ký màu đen, chỉ có một chữ —— Yêu.



Triệu Trinh đại khái dùng thời gian một  ly trà, mới xem xong chữ viết bên trong quyển trục, cười lắc đầu một cái, đem quyển trục gấp vào, giao cho Nam Cung, nói: “Đưa cho Bao khanh đi.”



” Vâng.”



Nam Cung nhận quyển trục, xoay người liền đi ra ngoài.



Triệu Trinh trở lại bên cạnh bàn ngồi yên, nhìn bàn cờ một chút, liền đưa tay nhéo chiếc mũi nhỏ của Hương Hương, “Bước này là nương con đi thay chứ gì!”



Hương Hương trợn to hai mắt hỏi Triệu Trinh, “Phụ Hoàng, người làm sao biết được là do nương a?”



Triệu Trinh cười đắc ý, lại trên bàn cờ bày ra một nan đề để cho Hương Hương tiếp tục suy nghĩ bước kế tiếp.



Bàng Phi đưa ly trà cho Triệu Trinh.



Triệu Trinh nhận lấy, cũng không uống, chính là bưng ly ung dung nhìn Bàng Phi.



Bàng Phi trừng mắt nhìn, có chút không hiểu.



Triệu Trinh đột nhiên mở miệng nói: “Ái phi, dáng vẻ thật là nghiêng nước nghiêng thành a.”



Bàng Phi mặt ửng đỏ, cầm quạt che miệng, vỗ nhẹ nhẹ Triệu Trinh một chút, ý kia —— đã là vợ chồng rồi!



Triệu Trinh cười, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Bàng Phi, quan sát một chút, nhưng là thở dài: “Ai…”



Dẫu sao cũng là vợ chồng nhiều năm, Bàng Phi liền nhìn ra Triệu Trinh có chút tâm sự… Ngược lại không phải là chuyện gì phiền lòng, mà là đột nhiên cảm khái, có thể cùng nội dung bên trong quyển trục kia có quan hệ đi.



Triệu Trinh thu tay về, lấy một tay khác mở nắp ly trà, nhấp một hớp trà, tự nhủ nói một câu: “Khó trách người người cũng muốn làm hoàng đế.”



Bàng Phi bóc một trái vải, đưa đến bên miệng Triêu Trinh.



Triệu Trinh nhìn bàn tay trắng nõn của Bàng Phi đang bóc vải, đột nhiên hỏi: “Nếu trẫm không phải hoàng đế, chỉ là một người đọc sách bình thường có chút tài mọn, ngươi có thể gả cho trẫm hay không?”



Bàng Phi muốn mở miệng, Triệu Trinh hơi híp mắt: “Muốn nghe lời nói  thật a.”



Bàng Phi cũng không trả lời, mà là hỏi ngược lại một câu giống vậy: “Nếu ta tướng mạo xấu xí, Hoàng thượng có thể cưới ta hay không?”



Triệu Trinh cười: “Ý của Ái Phi là chỉ có quân vương mới phối cùng mỹ nhân sao?”



Bàng Phi tựa hồ là xuất thần, ngây ngẩn một hồi, khẽ lắc đầu một cái.



Triệu Trinh nhìn nàng: “Từ xưa đều nói, trai tài gái sắc, tài tử giai nhân… Xem ra muốn tìm một mỹ nhân, tự mình cũng phải có chút bản lãnh, là đạo lý như vậy sao?”



Bàng Phi suy nghĩ một chút, vẫn là  lắc đầu một cái.



Triệu Trinh bị nàng chọc cười, hỏi: “Vậy ái phi có cao kiến gì không?”



Bàng Phi cười một tiếng, nói: “Thần thiếp cảm thấy, tướng mạo cũng tốt, tài tình cũng được, cũng không có một vật trọng yếu.”
Chưởng quỹ xoa xoa tay, “Ha ha, cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được, cũng sẽ làm theo!”



Yêu Vương gật đầu một cái, “Ta có mấy người bạn, là binh lính trong quân đội Triệu Phổ, phạm vào quân kỷ.”



“Nga…” Chưởng quỹ kéo dài âm điệu, chà xát tay, “Ngươi có thể không hay a! Toàn bộ Tây Vực đều biết Cửu vương gia trị quân nghiêm khắc, xúc phạm quân quy đó là nhất định sẽ xử theo quân pháp, nếu như là binh lính không đúng còn tội thêm một bậc a!”



Thiên Tôn cùng Ân Hậu đã buông tay không đi tìm hiểu chuyển gì xảy ra, liền theo Yêu Vương chơi đùa đi.



Yêu vương khe khẽ thở dài, “Triệu Phổ hạ lệnh, ba ngày sau, chém lập quyết.”



Chưởng quỹ hít một hơi lạnh.



Yêu Vương đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái mặt bàn, “Ngươi muốn biết Hỏa Long Kim ở nơi nào, liền cứu vị bằng hữu của ta, nếu không…”



Yêu Vương khẽ mỉm cười, “Ta đã đem phương vị của Hỏa Long Kim vẽ thành bản đồ, chỉ cần bạn ta vừa chết, sẽ có người đem bản đồ giao cho Triệu Phổ… Đến lúc đó, Hỏa Long Kim kể cả bí mật Uông gia của ngươi cùng nhau…”



Uông chưởng quỹ lần nữa hít một hơi lạnh, vào lúc này sắc mặt tái xanh.



” Nhưng…” Chưởng quỹ trực run lên, “Triệu phổ muốn giết người, ta làm sao cho ngươi cứu được a? Coi như cướp ngục, lấy tính cách Cửu vương gia, hắn đem toàn bộ Tây Vực đào ba thước cũng sẽ đem những phạm nhân kia bắt trở về chém đầu …”



Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đồng tình nhìn chưởng quỹ kia một cái, đúng là, chuyện này độ khó cao, ai cũng không làm được? Một chưởng quỹ  sòng bạc, có thể nhập ngũ cứu tử tù sao?



Ngân Yêu Vương nhưng là mặt không đổi sắc, đứng lên nhẹ nhàng vỗ một cái vạt áo, dặn dò chưởng quỹ kia, “Ba ngày sau ở lầu ba Thái Bạch Cư trong Hắc Phong Thành, ta chờ ngươi, qua giữa trưa ta nếu là không thấy được người, ngươi có thể tự thu xếp ổn thỏa a… Phải biết, lấy tính cách Triệu Phổ toàn bộ Tây Vực đào ba thước, hắn phỏng đoán cũng sẽ đem người Uông gia của ngươi tìm cho ra.”



Yêu Vương nói xong, mang Thiên Tôn cùng Ân Hậu liền ra cửa, lưu lại vị chưởng quỹ họ Uông  kia một người ngốc lăng ở trong nhà.



Ra sòng bạc, Yêu Vương cùng Thiên Tôn, Ân Hậu dắt ngựa, cũng không có chuyện người vậy bắt liền tiếp tục trở về Bách Hoa Cốc lấy đồ.



Thiên Tôn cùng Ân Hậu hỏi Yêu Vương kết quả chuyện gì xảy ra, Yêu Vương cũng chưa nói. Ở trên ngựa,  thời điểm đi qua một sườn núi cao, Yêu Vương dắt ngựa, quay đầu hướng phương hướng Hắc Phong Lâm nhìn xa.



Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng quay đầu nhìn, phát hiện bốn phía Hắc Phong Lâm tựa hồ là tụ tập không ít binh mã, đèn lồng cây đuốc chiếu một mảnh rừng sáng như ban ngày, đầu người nhốn nháo rất là náo nhiệt, còn có một đội xe ngựa thật dài.



Ngân Yêu Vương khẽ mỉm cười, quay đầu ngựa, mang hai người xoay  người trở về.







Mà lúc này, ở trên cổng thành nhìn Hắc Phong Lâm còn có Triệu Phổ.



Ăn cơm tối xong, Cửu vương gia cùng Công Tôn liền không tự chủ đi tới trên cổng thành, mới vừa đứng yên, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng lanh lợi  đi  tới.



Xa xa Hắc Phong Lâm, Trâu Lương đang mang một đám binh lính đốt đèn dọn vàng, Lâm Dạ Hỏa cùng bầy sói cùng nhau đang vây xem. Hắc Phong Lâm dù sao không phải là địa phương dễ đi, trừ phi Trâu Lương dẫn, nếu không binh lính bình thường cũng không dám đi vào, bầy sói sẽ không phản ứng gì với bọn họ, chớ nói chi là cho dẫn đường.



Các binh lính dè dặt chuyên chở kim nguyên bảo, tận lực không ảnh hưởng bầy sói.



Triệu Phổ nhìn bọn họ một hồi, Hạ Nhất Hàng cùng Công Tôn Mỗ cùng nhau lên cổng thành.



Lão gia tử ăn cơm tối tới tiêu cơm một chút, thấy mọi người mặt mày ủ dột, có chút buồn cười, hỏi: “Đây không phải là tìm được hoàng kim sao, làm sao ngược lại mất hứng?”



Tiểu Lương Tử kéo Công Tôn Mỗ, nói, “Lão gia tử, sư phụ ta vào lúc này là vừa thải [đại tiện a] lôi một nửa cảm giác… Ai nha.”



Lời còn chưa dứt, Công Tôn nắm được lỗ tai hắn, “Mới vừa cơm nước xong có biết mắc ói hay không!”



Triệu Phổ thở dài nhìn học trò, lời này nói ẩu nhưng cũng có lý, đích xác là không thoải mái!



Mọi người đang trò chuyện, dưới lầu Long Kiều Quảng chạy lên, tựa hồ là tìm Hạ Nhất Hàng, “Người bắt được!”



Hạ Nhất Hàng sắc mặt lập tức trầm xuống, “Là tướng sĩ trong quân?”



Long Kiều Quảng gật đầu, “Ừ! Một nhóm binh lính giả trang người giang hồ làm, còn giết người a.”



Hạ Nhất Hàng mặt đều đen lại, “Đồ khốn!”



Triệu Phổ có chút không hiểu, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Thế nào?”



Long Kiều Quảng nói, “Buổi sáng, lúc chúng ta trò chuyện, có nhà sính lễ bị cướp, còn có chuyện mấy đội thương nhân bị tập kích cướp bóc.”



Triệu Phổ cau mày, Triển Chiêu cũng nghe được, kinh ngạc, “Là binh lính trong quân doanh làm?”



Long Kiều Quảng cũng thật giận: “Ừ! Có mấy người chuẩn bị  nghỉ hưu về nhà, bí quá hóa liều làm chuyện như vậy, bây giờ trong thành người giang hồ lại nhiều, cho nên thừa dịp loạn làm chuyện xấu.”



Triệu Phổ ánh mắt cũng lạnh mấy phần, hỏi: “Đả thương người rồi?”



Long Kiều Quảng gật đầu, “Chết mấy người lữ nhân, đều bị nhét vào bãi tha ma, Hứa Kham đang dẫn người tra.”



Triệu Phổ liền sinh khí, “Người cũng bắt được? Liền xử theo quân pháp! Một người cũng không cho phép chạy!”



Long Kiều Quảng cùng Hạ Nhất Hàng đều gật đầu, xuống cổng thành đi xử lý.



Triệu Phổ vào lúc này cũng không đoái hoài tới chuyện ở Hắc Phong Lâm, hừ hừ xuống cổng thành, trong miệng còn lẩm bẩm, “Mấy cái con sâu làm sầu nồi canh! Lão tử không tha cho bọn họ!”



Chờ Triệu Phổ xuống lầu, Công Tôn mang Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử liền chuẩn bị đi trở về ngủ, đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, từ trong tay áo rút ra một quyển sách tới, đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Nè.”



Ngũ gia hơi sững sờ, nhận lấy sách còn suy nghĩ —— đồ chơi gì sao?



Nhìn một cái mặt bìa, Ngũ gia ánh mắt sáng lên, “Chính là bản ghi chép về họ Uông kia…”



Công Tôn gật đầu, “Các ngươi  không phải là muốn xem sao.”



Bạch Ngọc Đường mỉm cười gật đầu thu hồi sách, kéo Triển Chiêu xuống cổng thành.



Triển Chiêu còn buồn bực, “Làm gì vậy?”



Ngũ gia, “Trở về đọc sách a, không chừng còn có thể có đầu mối.”