Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 238 : Danh sách
Ngày đăng: 01:08 19/04/20
Phóng ngựa vào quần sơn, đi qua gò cát, dong ruỗi qua đồng cỏ, đi qua cây rừng, phóng tầm mắt nhìn tới là đỉnh núi Thiên Sơn tuyết trắng bao trùm nguy nga cao vút ở trên tầng mây.
Ở trên Thiên Sơn Nam lộc, có một sườn núi quanh năm tuyết đọng, theo sườn núi đi lên, có thể thấy một tòa trạch viện, bên trong cửa viện có mấy gian phòng xá tinh xảo, phía sau phòng xá lại có vườn hoa lớn.
Phòng xá như là đường phân ranh giới, trước phòng và sau phòng thuộc về kiểu khí hậu khác biệt, một bên là băng tuyết bao trùm, nhưng một bên lại là phồn hoa nở rộ.
Đứng ở trong viện nhìn lên là bầu trời xanh biếc, bốn phía là đỉnh núi non trùng điệp, trên đỉnh núi trên có băng tuyết, dưới đỉnh núi là rừng rậm, bầy bạch tuần lộc thường không xuất hiện ở gần đây. Chúng hay núp ở những dãy sơn cốc nhỏ trong dãy núi Thiên Sơn khổng lồ, chính là ở nơi tiên cảnh Bách hoa cốc.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu khi còn bé liền theo Yêu Vương, sinh sống ở nơi này.
Lúc Yêu Vương rời đi, Ân Hậu cũng không trở về Bách hoa cốc, Thiên Tôn chính là một mực ở nơi này.
Yêu Vương mang Thiên Tôn cùng Ân Hậu cưỡi ngựa đi tới trước trạch môn, xuống ngựa.
Ngân Yêu Vương đứng ở cửa một hồi, nhìn chung quanh một chút, trong trí nhớ của Yêu Vương thì mấy cây mai vàng trước cửa đã to lớn hơn trước rất nhiều, hoa mai nở vàng rực một mảnh, mùi thơm tràn ngập trên không trung, gợi cho Yêu Vươn cảm giác quen thuộc.
Yêu Vương đứng ở cửa một hồi, liền muốn vào cửa, đẩy cửa trước, nhưng lại chú ý tới một rương sắt lớn bày trước cửa.
Yêu Vương thật tò mò, vừa hỏi là cái gì, liền đi mở rương ra.
Nhìn bên trong một cái… Chỉ thấy bên trong chất đầy chìa khóa.
Yêu Vương nghi ngờ quay đầu lại hỏi, “Cái gì nha? Sao nhiều chìa khóa như vậy?”
Thiên Tôn gãi gãi đầu nhìn trời.
Ân Hậu nhìn Thiên Tôn một chút, liền hỏi, “Là bởi vì ngươi một mực không nhớ mang theo chìa khóa, cho nên Ngọc Đường chuẩn bị cho ngươi nhiều chìa khóa như vậy?”
Thiên Tôn chớp mắt, bước nhanh tới, sờ một cái trên người, quả nhiên là không có chìa khóa.
“Khụ khụ” Thiên Tôn ho khan một tiếng, nhìn trái phải một cái, rất vô tình kéo khóa cửa một cái.
Cõi đời này khóa nào cũng không ngăn được Thiên Tôn kéo một chút, liền rắc rắc một tiếng gãy ra.
Thiên Tôn đẩy cửa một cái, nghênh ngang đi vào trong.
Ân Hậu cùng Yêu Vương nhìn nhau một cái, lại đi nhìn cái rương khóa trước cửa một chút, lắc đầu không biết làm sao, lòng nói —— Ngọc Đường thật là không dễ dàng a.
Vào tiền viện, trên mặt tuyết dày có một tấm bàn đá cùng mấy chiếc ghế, trong sân một tầng tuyết đọng thật dày, trên đất có một chuỗi dấu chân nhỏ, đại khái là có động vật nhỏ nào đỏ đi qua.
Yêu Vương đi về phía gian phòng mình từng ở, đẩy cửa phòng ra, đồ vật trưng bày trong phòng cơ hồ không có thay đổi so với trước đây, hơn nữa không có bụi bám, tựa hồ là có người ở vậy.
Thiên Tôn nhìn gian phòng kia một cái… Nguyên lai chính Thiên Tôn mấy năm này vẫn luôn ở tại trong phòng Yêu Vương, chẳng qua là trước kia trí nhớ hỗn loạn, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tại sao nhất định phải ở tại nơi phòng.
Bạch Ngọc Đường từ nhỏ cũng biết, đồ vật trong phòng Thiên tôn không thể lộn xộn, bộ bàn ghế cùng bình trà và ly trà, nguyên lai để ở nơi đâu, sau khi dùng qua đem để ở nơi nào dù là để lệch một chút, Thiên Tôn cũng sẽ đi xếp đặt lại, xếp đến lúc Thiên Tôn cảm thấy “Đúng rồi” mới ngưng.
Đầu tiên lúc Bạch Ngọc Đường còn nhỏ liền cảm thấy có thể sư phụ tương đối thích bắt bẻ, có thể trừ gian phòng kia ra, những địa phương khác đồ để chỗ nào Thiên Tôn căn bản không quan tâm, cho nên trong trí nhớ Bạch Ngọc Đường thì gian phòng kia là bất đồng.
Yêu Vương cười híp mắt nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu khoát tay chặn lại, “Chúng ta ở lại hai ngày đi.”
Ân Hậu hướng tới gian phòng mà mình cùng với Thiên Tôn ở trước kia đi tới, đẩy cửa ra…
Cái phòng này là Bạch Ngọc Đường ở, trong phòng bày hai cái giường, cùng dáng vẻ khi bọn họ còn bé ở cũng không sai biệt lắm.
Ân Hậu đột nhiên cười, gian phòng của Triển Chiêu trong Ma Cung cũng là bố trí như vậy, không chỉ Triển Chiêu, ngay cả gian phòng của khuê nữ Ân Lan Từ khi còn bé, đều là như vậy, luôn là hai cái giường.
Thiên Tôn từ trong ngăn kéo lấy ra khăn trải nệm cùng mền mới, lẩm bẩm, “Ai nha, sớm biết đem hai nha đầu mập gầy cũng mang đến là tốt, còn phải phủi bụi nữa a.”
“Vậy thì tự mình phủi a.”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu quay đầu, chỉ thấy Yêu Vương dựa vào khung cửa.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu lập tức lộ mặt ghét bỏ —— Tự mình phủi bụi?
Yêu Vương chỉ huy hai người bọn họ, “Trong sân tuyết quét sạch sẻ, phòng quét dọn tốt, đất cũng phải lau.”
“Hả?!” Thiên Tôn cùng Ân Hậu bất mãn.
Yêu vương gõ khung cửa một cái, “Nhanh lên!”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu tâm bất cam tình bất nguyện đi lấy chổi lông gà tử cùng cây chổi, Yêu Vương nhanh nhẹn đi tới phòng bếp.
Ân Hậu liền hỏi, “Người đi đâu vậy a?”
“Đi nấu cơm cho hai ngươi a.” Yêu Vương đẩy cửa phòng bếp ra, sau khi vào phòng liền làm việc.
Đang tìm, Bạch Ngọc Đường bên cạnh đột nhiên kéo tay áo mình.
Triển Chiêu cúi đầu nhìn Ngũ gia.
Ngũ gia hướng về phía trong phòng chép miệng.
Triển Chiêu vừa quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Tàn không biết từ lúc nào đã ở trong phòng mình, trong tay đang cầm quyển sách lên nhìn.
Triển Chiêu trong nháy mắt nhớ tới quyển kia là sách gì, hít một hơi lãnh khí liền muốn vọt vào ngăn cản.
Còn chưa kịp để cho Triển Chiêu chạy vào trong, liền nghe được giữa không trung một tiếng hét thảm, “A a a a a a!”
Trong soái phủ, tất cả mọi người đều bị giật mình.
Mọi người đang cầm ly rượu, nhìn Thiên Tàn đang lao ra.
Thiên Tàn giống như là bị cái gì kinh sợ, hướng phía tường liền xông tới, Thiên Thi liền đưa tay lôi một cái, lần này đại khái là dùng sức hơi nhiều, đem chiếc nón rộng vành của Thiên Tàn kéo cho lệch vị trí.
Sau đó liền nghe được “Ba tháp” một tiếng, cái mặt nạ hề rơi xuống đất.
Tiểu Lương Tử ngay ở bên cạnh, đưa tay nhặt lên cái mặt nạ đó, ngưỡng mặt lên, đưa cho Thiên Tàn.
Tiểu Lương Tử ngửa mặt, Thiên Tàn vừa cúi đầu, hai người đối mặt, nhìn nhau.
Tiểu Lương Tử chợt há to miệng, ngay sau đó lại là một tiếng hét thảm.
“A a a a a!” Thiên Tàn cầm lên mặt nạ, bụm mặt tông cửa xông ra, chạy đi hướng xa xa.
Tiểu Lương Tử duy trì dáng vẻ há to mồm đứng ở nơi đó.
Bị biến cố bất thình lình gây sợ, mọi người cũng đầy ngơ ngác.
Hồi lâu, Tiểu Tứ Tử kéo Tiểu Lương, “Tiểu Lương Tử.”
Tiểu Lương Tử xem như là phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, ” Tốt…”
Tiểu Tứ Tử không hiểu, “Tốt?”
Tiết Tẫn cùng Thiên Thi tựa hồ biết Tiểu Lương Tử muốn nói gì, cũng đỡ trán.
Tiểu Lương Tử hít sâu một hơi, “Thật là đẹp trai a!”
Tiểu Tứ Tử kinh ngạc: “Thiên Thiên rất tuấn tú sao?”
Tiểu Lương Tử dùng sức gật đầu, “Vượt qua đẹp trai!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút.
Triển Chiêu đối với Chuột nhà mình nháy mắt mấy cái —— một lời khó nói hết, một hồi từ từ cùng ngươi nói.
Lúc này, Tiết Tẫn đi tới cửa, nhặt lên quyển sách mới vừa rồi bị Thiên Tàn vứt bỏ, vừa lật vừa nói, “Thấy cái gì mà bị kích thích lớn như vậy…”
“A!” Triển Chiêu vội vàng nhào qua cướp sách.
Tiết Tẫn nhìn một cái, nhưng là đưa tay ngăn lại Triển Chiêu.
Lão gia tử hơi nhíu mày lại, đem sách giao cho Thiên Thi.
Thiên Thi lật vài tờ, trên mặt xuất hiện một tia thần tình sáng tỏ, “Nga… Nguyên lai là vì chuyện này a.”
Bạch Ngọc Đường vỗ nhè nhẹ Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu cũng cảm thấy có chút manh mối —— liền nói Yêu Vương làm gì đột nhiên kêu ba người tìm tới đây, chẳng lẽ là bởi vì chuyện Hỏa Long Ký sao?
Triển Chiêu vừa định hỏi, Thiên Thi đột nhiên hỏi, “Các ngươi tìm được Hỏa Long Kim chưa?”
Triệu Phổ gật đầu, “Là tìm ra thật là nhiều vàng!”
Thiên Thi, nói: ” thời điểm dọn vàng, có tìm được mấy quyển danh sách hay không?”
Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau một cái, cái này ngược lại không biết, là Trâu Lương dọn…
Đang muốn tìm người hỏi một chút, liền nghe ngoài cửa có người trả lời, “Thật đúng là tìm được.”
Mọi người quay đầu, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương mang theo Câm đi vào, Lâm Dạ Hỏa cầm trong tay hai quyển trục.
Hỏa phượng quơ quơ quyển trục, “Ở nơi này đây!”