Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 24 : Người giữ đầm
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Edit: Nhược Lam
Beta: Fin
Trong quân doanh, Công Tôn kể cho Hạ Nhất Hàng biết phương pháp dụ địch mà Triệu Phổ đã nói cho y nghe.
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Thì ra là thế.”
“Thế nhưng có một chuyện ta nghĩ mãi không ra.” Công Tôn nói ra nghi hoặc trong lòng, “Trong kế hoạch của Triệu Phổ có một món đồ mà chúng ta lại không có thứ này…”
Công Tôn nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy có một thị vệ từ bên ngoài chạy vào, “Phó soái, Lan Khắc Minh cầu kiến, nói là muốn chuyển lời của Bình Chung Vương, vô cùng khẩn cấp.”
Hạ Nhất Hàng mỉm cười, gật đầu nhìn thị vệ kia ý bảo mời hắn vào, sau đó đối với Công Tôn nháy mắt mấy cái, “Đồ được tặng không phải đã tới rồi hay sao!”
Công Tôn cảm thấy khó hiểu – Chẳng lẽ nói trong kế hoạch của Triệu Phổ bị thiếu một món đồ, mà vật này lại nằm trong tay Bình Chung Vương. Triệu Phổ làm sao lại biết?
Rất nhanh, Lan Khắc Minh đã đi đến.
Hắn vừa vào cửa liền đi thẳng vào vấn đề, cha hắn biết quân địch đã trốn vào trong thôn Thi Trì, chỗ đó người bình thường căn bản vào không được. Tuy nhiên, nếu có bản vẽ thì lại là chuyện khác…
Công Tôn mở to hai mắt nhìn Lan Khắc Minh.
Hạ Nhất Hàng hỏi, “Có bản vẽ à?”
“Chỉ là lời truyền miệng.” Lan Khắc Minh nói, “Trước kia, thời điểm chiến tranh xảy ra liên miên, có một nhóm người thường xuyên ra vào thôn Thi Trì, họ gọi là người giữ đầm hay còn gọi là người đưa xác chết, chuyên môn phụ trách việc dọn dẹp chiến trường cũng như đem thi thể người tới thôn Thi Trì để xử lý. Người giữ đầm gồm có ba gia tộc, mỗi gia tộc bọn họ phụ trách một phần ba thôn Thi Trì, bởi vì thường xuyên ra vào cho nên đối với địa hình của thôn Thi Trì tương đối hiểu rõ, trong tay mỗi người đều có một tấm bản đồ thuộc phạm vị thế lực của nhà mình.”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Nói cách khác, tấm bản đồ tổng cộng có ba phần, nếu hợp lại sẽ được một tấm bản đồ hoàn chỉnh về địa hình của thôn Thi Trì, đúng không?”
Lan Khắc Minh gật đầu, “Tuy rằng không biết chính xác họ của những gia tộc này tuy nhiên vẫn có thể khẳng định, những người giữ đầm đều là cư dân của thành Bình Chung.”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Nếu có được tấm bản đồ, thật sự có thể giảm đi rất nhiều phiền toái.”
“Ta lập tức cho quan viên đi điều tra ba gia tộc kia!” Lan Khắc Minh nói rõ.
Hạ Nhất Hàng đứng dậy nói lời cảm ơn với hắn.
Lan Khắc Minh kích động vội vàng chạy ra ngoài.
Thẩm Thiệu Tây cầm chén trà, gật đầu, “Lan Khắc Minh sẽ là một ông vua tốt của Bình Chung.”
Hạ Nhất Hàng vừa gật đầu vừa nhìn Công Tôn ở bên cạnh bàn nãy giờ vẫn không nói gì.
Một lúc lâu, Công Tôn mới hoàn hồn, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Triệu Phổ làm sao biết có bản vẽ? Tuy rằng hắn không nhắc tới chi tiết bản vẽ có tới ba tấm… Thế nhưng làm sao hắn biết được?”
Hạ Nhất Hàng mỉm cười uống trà, nói, “Hắn biết coi bói mà.”
…
Ân Hậu nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tứ nói, “Vô cùng quan trọng đó!”
“Cái này…” Ân Hậu đang tính nói gì đó nhưng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài.
Tiểu Tứ Tử cũng nhìn ra bên ngoài nhưng chẳng thấy gì cả.
Ân Hậu đem Tiểu Tứ Tử đặt lên bàn rồi nói với Tiểu Lương Tử, “Tiểu Lương Tử.”
Tiểu Lương Tử quay đầu lại.
“Mở tấm bình phong ra.” Ân Hậu nói xong thì bước ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên bàn đưa mắt nhìn ra ngoài sân.
Tiểu Lương Tử rút ra một thanh chủy thủ giấu trong giày, cắt vào rìa của tấm bình phong.
Ân Hậu vừa ra tới ngoài sân, phía bên trên bức tường ngoài sân có hai hắc y nhân nhảy xuống, đôi bên chạm mặt, hai hắc y nhân sửng sốt – Phỏng chừng không hề nghĩ tới trong sân lại có người.
Ân Hậu phất tay, hai kẻ áo đen duy trì tư thế rút đao, vẫn không nhúc nhích.
Ân Hậu chắp tay sau lưng tiến tới nhìn một chút, bàn tay chạm vào khăn che mặt của hắc y nhân… Chỉ thấy bọn họ có gương mặt của người ngoại tộc, không phải người Trung Nguyên.
Ân Hậu nhíu mày – Hình như là binh lính của Bình Chung thành.
Chỉ là ông còn chưa kịp đưa ra câu hỏi, trên khuôn mặt của hai kẻ áo đen đột nhiên xuất hiện biểu tình nhăn nhó.
Ân Hậu nhíu chặt hàng lông mày – Ông vì muốn tra hỏi cho nên chỉ điểm vào á huyệt khiến hai người bọn họ không thể nói chuyện, bởi vậy miệng mới có thể cử động.
Hai hắc y nhân “phịch phịch” hai tiếng, cứng ngắc ngã xuống đất, xem ra bên trong răng có giấu kịch độc trí mạng.
Ân Hậu lắc đầu, “Còn trẻ như thế mà lại hủy tính mạng của mình dễ dàng như vậy sao? Là vì cái gì chứ?”
“Ân Ân.” Lúc này Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử chạy ra.
Tiểu Lương Tử mở ra tấm bản đồ nằm trong tay, đưa cho Ân Hậu xem, “Bên trong tấm bình phong cất giấu tấm bản đồ!”
Ân Hậu nhận lấy tấm bản đồ rồi mở ra nhìn qua, nhíu nhíu mày, “Cái gì đây?”
“Đem về đưa cho Hạ Hạ.” Tiểu Tứ Tử nói.
Ân Hậu đem bản đồ giấy cất đi, ôm Tiểu Tứ Tử rồi nắm lấy tay Tiểu Lương Tử rời khỏi tòa nhà.
Ở phía bên kia, sau khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn có Lâm Dạ Hỏa gọi một binh lính duy trì trị an trong Bình Chung thành tới thì cũng ra khỏi ngõ nhỏ.