Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 25 : Ba tấm bản đồ

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Nhược Lam



Beta: Fin



Vừa tới trước đường cái, bọn Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở phía ngỏ hẻm đối diện, Ân Hậu một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay nắm lấy tay Tiểu Lương Tử, tiến ra ngoài.



Cách một con đường, đôi bên đứng đối diện nhau.



Tiểu Tứ Tử kêu, “Miêu Miêu, Bạch Bạch, Tiểu Lâm Tử!”



Triển Chiêu kinh ngạc, “Ngoại công, Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử?”



Ân Hậu chớp mắt mấy cái, “Vậy mà lại chạm mặt nhau, xem ra còn chưa bị ăn đòn.”



Ngũ gia thở phào nhẹ nhõm, “Quả nhiên không nhìn lầm, mới vừa rồi thật sự là Tiểu Lương Tử.”



Tiểu Lương Tử huơ huơ bàn tay, “Triển đại ca, Bạch đại ca, còn cả Hỏa Kê nữa!”



Lâm Dạ Hỏa giậm chân, “Cái gì gọi là Triển đại ca, Bạch đại ca, còn cả Hỏa Kê hả? Ngươi nha, đồ ranh con!”



Cách một con đường, phía bên này vừa lớn tiếng chào hỏi thì bất chợt nghe “Ầm”, một tiếng vang thật lớn truyền đến.



Cổng chính của một tòa nhà lớn nằm đối diện đường cái bị đạp bay, một thân ảnh gần như là bay cùng lúc với cánh cửa xuất hiện, “phịch phịch” một tiếng, ngã ở trên mặt đường, tạo ra một cái hố thật lớn, sau đó lại “ào ào ào” một tiếng vang khác, một trận băng vụn rơi đầy mặt đất.



Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa chớp mắt mấy cái, nhìn về phía tòa nhà kia.



Bạch Ngọc Đường đỡ trán – Kẻ nào lại đi chọc sư phụ của hắn vậy?



Tiểu Tứ Tử ôm lấy cổ Ân Hậu nhìn lão đầu bị quăng ngã chổng vó trên mặt đất một chút, nhỏ giọng hỏi, “Đây là Nghê Hạng Hạo à?”



Ân Hậu gật đầu, “Còn không phải sao… Đây đã là trận đòn thứ mười một, cũng không dễ dàng gì.”



Tiểu Lương Tử cực kỳ kích động – Tuy rằng bị đạp ngã nhưng nhìn nội lực thì biết đây hẳn là một cao thủ!



Động tĩnh phía bên này dẫn tới sự chú ý của quân binh gần đó, tất cả mọi người đều nhìn sang…



Chỉ thấy trong nhà, Thiên Tôn đi ra, nhìn bước chân vừa lướt gió mà đi lại vừa khiến cho bốn phía xung quanh hoàn toàn đóng băng, tất cả mọi người đồng thời nuốt nước miếng – Lão gia tử vì sao lại tức giận?



Triển Chiêu đưa mắt liếc nhìn lão đầu toàn thân bị băng vụn bao phủ đang nằm trên mặt đất, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Chính là hắn hả?”



Bạch Ngọc Đường cẩn thận đánh giá, quả thật… Đối phương già hơn một chút so với dáng vẻ mà hắn nhìn thấy khi còn bé, tuy nhiên nội lực thì vẫn như cũ.



Chờ Thiên Tôn đi đến trước mặt, Nghê Hạng Hạo từ trên mặt đất bò dậy, há miệng nhìn Thiên Tôn, kêu lên, “Thiên Tôn! Ngươi không nhớ rõ ta rồi! Ta là Nghê Hạng Hạo nha! Ta thật sự là Nghê Hạng Hạo!”




“Ngươi thân mật nha… Phụt.”



Nghê Hạng Hạo mới mở miệng lần thứ hai đã bị Triển Chiêu đạp cho một cước.



Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu mau chóng thu chân lại, xua tay vỗ vỗ ống quần – Không kiềm chế được… Phản ứng theo bản năng, phản ứng theo bản năng!



“Chờ một chút.” Lâm Dạ Hỏa đột nhiên khoát tay, ngăn cản mọi người, ngồi xổm xuống, chọt chọt Nghê Hạng Hạo, “Lão đầu, ngươi họ gì?”



“Lão phu họ Nghê nha.”



Tất cả mọi người kinh ngạc.



Thiên Tôn chớp mắt mấy cái, một tay túm lấy cổ áo của Ân Hậu, tay còn lại thì gãi đầu, “Họ Nghê…”



“Tên gì?” Lâm Dạ Hỏa hỏi tiếp.



“Hạng Hạo nha! Ta là Nghê Hạng Hạo!” Lão đầu trả lời.



Trong giây lát, mọi người sững sờ tại chỗ, sau đó lại giật giật khóe miệng mà hít khí.



Triển Chiêu kinh hãi, “Thì ra tên là Nghê Hạng Hạo(52).”



(52) Nghê Hạng Hạo (倪项昊 – ní xiàng hào). Sở dĩ Thiên Tôn không biết Nghê Hạng Hạo là ai, thậm chí còn nổi đóa lên đánh lão đầu này là vì mỗi lần lão xuất hiện đều giới thiệu tên mình là Nghê Hạng Hạo, mỗi tội nói nhanh quá nghe lại thành Ngươi thân mật (你相好 – nǐ xiāng hǎo – Người tình của ngươi) cho nên mới bị ăn đập nhiều như thế.



“Vậy ngươi phải nói cho đúng chứ.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục nói, “Nói ngươi họ Nghê, tên là Hạng Hạo không được hả, uổng công khổ sở bị ăn đòn nhiều như vậy.”



Thiên Tôn khoanh tay gật đầu đứng ở một bên.



Triển Chiêu vô cùng băn khoăn, vừa nãy bản thân còn đạp lão đầu một cước, cái tên này rất dễ gây hiểu lầm nha, còn tưởng đây là một lão háo sắc đấy!



Lão nhân gãi đầu, “Đây vốn không phải tên thật của ta nha, ta lúc đầu gọi là Nghê Hạng, sau đó Yêu Vương giúp ta đổi tên, nói là thêm một chữ Hạo, mong ước luôn bình an.”



Khóe miệng mọi người giật giật một cái – Gì?



Nghê Hạng Hạo cũng không quá để ý, đứng dậy phủi đi lớp bụi bặm trên quần áo, nói, “Lúc nhỏ ta có làm vài chuyện trộm vặt, một lần may mắn đụng phải Yêu Vương, ngài ấy nói ta cuối cùng bởi vì tham tiền tài lại bất nghĩa cho nên đoản mệnh, ta liền hỏi ngài liệu có cách nào hóa giải hay không. Yêu Vương nói sửa một chút tên của ta, ở phía sau viết thêm một chữ Hạo nữa là được! Còn nói ta sau này nếu gặp người khác, đặc biệt là đồ đệ Tiểu Du của ngài ấy thì nhất định phải lớn tiếng nói ra tên mình, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi… Ai nha, từ lúc Yêu Vương sửa lại tên cho ta, ta liền gặp được may mắn! Cả đời này coi như là vô số lần thuận buồm xuôi gió, mỗi lần để Thiên Tôn đánh là y như rằng vận khí phía sau sẽ đặc biệt tốt!” Vừa nói vừa nằm ngã chỏng vó ngẩng mặt lên nói, “Thiên Tôn mau đánh ta!”



Nói còn chưa dứt lời, Ngũ gia nhấc chân đạp vào mặt hắn, “Ít kêu tên sư phụ ta đi, tên ngươi sau khi đổi lại nghe thật biến thái!”



Mọi người cũng đồng dạng biểu hiện ghét bỏ – Hóa ra là tình nguyện bị đánh!.