Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 250 : Thủ thuật che mắt

Ngày đăng: 01:08 19/04/20


Triển Chiêu ở Khai Phong Phủ phá án lâu như vậy, tất cả kỳ án lớn nhỏ gặp phải cũng không ít, thông thường phiền não đều là tìm không ra kẻ bị tình nghi. Nhưng tình huống lần này gặp phải vẫn là lần đầu tiên đụng tới chính là đứng ra một hàng nghi phạm, bất đắc dĩ nhất chính là những người bị tình nghi này lại đều có cùng hình dạng.



Hết lần này tới lần khác Yêu Vương còn nói cho bọn họ, hôm nay liền có thể bắt được Đại Long Vương, nói trắng ra là hôm nay có thể tìm được một gợi ý thôi.



Nói xong câu này, Yêu Vương vui tươi hớn hở để cho Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi thu thập hành lý, nói là ngày mai đi về Khai Phong, có thể là kịp trước Tết, vừa vặn tham gia náo nhiệt.



Đám người Triển Chiêu đều có chút mâu thuẫn, muốn hỏi a! lại thấy ngại. Không hỏi, thì việc này là có ý tứ gì a!



Thiên Tôn cùng Ân Hậu đồng tình nhìn đám nhỏ một chút một, cuối cùng cũng phủi tay áo cùng Yêu Vương xuất môn đi chơi.



Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, luôn cảm thấy hai người bọn họ có điểm ủ rủ, dường như tâm tình không cao hứng.



Triệu Phổ hỏi Công Tôn đang nghiêm túc nghiên cứu Đầu Vương, “Hai người bọn họ là tình huống gì? “



Công Tôn nhún vai, bày tỏ không biết.



Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay cười hắc hắc hai tiếng, ở một bên nói châm chọc, “Ai nha, nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu quả nhiên trọng yếu nhất chính là Ngân Yêu Vương a, nhìn đi a không phải lúc nào cũng dính chặt đó sao! “



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong sắc mặt còn thúi hơn.



Tiểu Tứ Tử tò mò nhìn hai người, Tiểu Lương Tủcũng vui vẻ, “Hóa ra hai người là ghen a? “



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hừ hừ một tiếng — ai ghen!



“Khụ khụ.”



Lúc này, Công Tôn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói, “Người lớn như vậy không muốn cùng tiểu hài tử giống nhau! Vụ án a! vụ án a! “



Tiểu Lương Tử nằm ở trên bàn đá nâng cằm chỉ chỉ đầu vương, “Yêu Vương lại bảo hôm nay là có thể phá án... Lại nhìn đến tòa đại trạch ở trong rừng, điều này chẳng lẽ không phải án tử trên trăm năm sao? Hung thủ lưu lại cũng đã qua mấy đời người a, nhanh như vậy là có thể phá án thật khó lường a. “



Lời Tiểu Lương Tử nói ra thì vô tâm, nhưng mấy vị đại nhân đứng bên cạnh nghe ra lại có một ý nghĩa khác.



Công Tôn quay mặt nhìn sang Tiểu Lương Tử, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhau một chút — đúng vậy. Hỏa long kim tìm được, phế trạch, ngọc tỷ truyền quốc, danh sách, lão rèm, hỏa long ký... Như manh mối như vậy, một ngày liền phá án?



Bạch Ngọc Đường đột nhiên thật là tò mò hỏi Triển Chiêu, “Lúc ngươi còn ở Khai Phong phủ một ngày là phá án được không “



Triển Chiêu hai ngón tay nâng cằm ngước mặt nhìn trời, hồi tưởng đơn giản lại những vụ án một chút.



” Ừm... Phần lớn là tra ra được chút đầu mối rất rõ ràng. ” Triển Chiêu vừa nói, đột nhiên “Hừ ” một tiếng.



Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu cười một tiếng, “Lúc ta còn ở Khai Phong Phủ bắt nhiều nhất cũng dễ dàng bắt nhất, các ngươi đoán là làm gì? “



“Ăn trộm? “



“Lừa gạt? “



“Lưu manh du côn?”



Mọi người đoán một vòng, Triển Chiêu cho ra câu trả lời, nhưng là, “Bán hàng giả.”



Tất cả mọi người có chút bất ngờ, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy rất hợp lý. Người bán hàng giả đầy đất, có người báo án nếu đi ngay bắt được chính là cả người và tang vật cũng lấy được.



“Hàng giả... ” Triệu Phổ nhìn chằm chằm đầu vương hồi lâu, đột nhiên đối với Triển Chiêu chỉ chỉ đầu vương trên bàn nói, “Cắt nó nhìn một chút? “



Công Tôn kinh ngạc, này là đồ cổ nha cắt ra rất đáng tiếc...



Chẳng qua là Triển Chiêu dường như cũng có cùng ý tưởng, liền nghe được một tiếng long ngâm.
Tất cả mọi người nhìn về phía đầu người kia.



“Có lẽ... “



Trầm mặc một hồi, Công Tôn đột nhiên nói, “Ta có thể khôi phục tướng mạo nguyên lai của hắn. “



“Có thể khôi phục? ” Triển Chiêu ngạc nhiên.



” Ừm... ” Công Tôn vén tay áo, “Trước đem da mặt tróc xuống xem một chút, đến cuối cùng là đem những nơi cần thiết tu sửa lại. “



Nói xong, Công Tôn cầm ra cái hòm thuốc, Tiểu Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ hỗ trợ đi lấy nước.



Ngũ gia dự đoán hình ảnh hẳn sẽ hết sức máu tanh, quyết định vẫn là đi ra ngoài cửa hóng mát một chút.



Triển Chiêu đi theo, lưu lại Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ tò mò vây xem.



Đi tới một sân viện khác ở soái phủ, Ngũ gia ngồi ở bên lương đình, nhìn cá chép trong ao bơi qua bơi lại.



Triển Chiêu cầm hai trái quýt tới, ngồi xuống bên cạnh.



“Người nào lại biết rõ chuyện về Hỏa Long Quốc như vậy chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Danh sách đó cũng là cất giấu trong lòng đất chỉ mới bị chúng ta lấy ra, cái đám người giả mạo đó làm sao biết rõ cách thức hoạt động của lão rèm? Coi như là cùng Công Tôn xem qua cùng một quyển sách, cũng không có khả năng hiểu rõ như vậy. “



“Nhà cũ ở trong Hắc Phong Lâm, hẳn là không có người, lại càng không giống có người ở đó.” Triển Chiêu thở dài, ngước mặt suy nghĩ một chút, đột nhiên ngồi dậy.



Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.



Triển Chiêu động chân, cầm nửa trái quýt quay sang hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi còn có nhớ hay không, Tiểu Tàn thúc sau khi thấy quyển sách kia, đột nhiên rất kích động chạy? “



Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy, sau đó liền không nhắc tới chuyện này. “



Triển Chiêu đem nửa trái quýt ăn hết, một tay cầm vỏ quýt, một tay kéo Bạch Ngọc Đường, “Đi, thừa dịp Công Tôn đang lột da mặt, chúng ta đi hỏi Tiểu Tàn Thúc một chút. “



Bạch Ngọc Đường đi theo Triển Chiêu đi về phía hậu viện, vừa nhỏ giọng hỏi, “Ta có thể nhìn một chút dáng dấp thiên tàn lão gia tử ra sao sao? “



Triển Chiêu híp mắt nhìn chuột nhà mình, ” Ừm, cái này phải nói sách lược... Đến khi gặp lúc chúng ta vấn an, chọn đúng thời cơ đánh lén, trước tiên phải đè lại, nếu không thúc ấy sẽ lại chạy “



Ngũ gia hỏi, “Đè lại đánh lén... thúc ấy sẽ không phản kháng sao? “



“Vậy khẳng định a! “



Ngũ gia có chút do dự, nhìn Triển Chiêu, “Hai ta liên thủ có thể đánh thắng thúc ấy sao? “



Triển Chiêu khẽ mỉm cười, vỗ vai Bạch Ngọc Đường một cái. “Yên tâm yên tâm. ”



Ngũ gia kinh ngạc, “Có thể đánh thắng?”



Triển Chiêu lắc đầu, “Khẳng định không đánh lại. “



Bạch Ngọc Đường vô lực, “Vậy cần để ý việc gì “



Triển Chiêu nhún vai, “Dù sao thúc ấy khẳng định không nỡ đánh ta. “



Ngũ gia chỉ chỉ mình, “Vậy còn ta? “



Triển Chiêu đi tới trước cửa viện Thiên Tàn cùng mấy cá lão gia tử ở, đứng yên hướng Bạch Ngọc Đường nhìn một hồi, “Vậy chúng ta cần tận lực không để thúc ấy đánh mặt là được. “



Nói xong, Triển Chiêu lôi Bạch Ngọc Đường đang còn lơ mơ vào sân.