Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 28 : Ngoài ý muốn
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Edit: Fin & Ka
Beta: Po
Cuối mùa thu tại Hắc Phong Thành, hết ba ngày tuyết rơi, rốt cuộc cũng có một ngày trời quang mây tạnh, toàn thành một màu trắng xóa, lạnh tới mức làm tinh thần người ta tỉnh táo.
Trời còn chưa sáng, các tướng sĩ Triệu gia quân đều đang xúc tuyết đọng trong thao trường đi nơi khác, sau khi trời sáng mới bắt đầu thao luyện như bình thường.
Những tướng sĩ này cũng rất thích đùa cợt nhau, ở bên trong thao trường đắp một con thỏ tuyết còn cao hơn cả tường thành nữa, khiến cho Lỗ Nghiêm lão gia tử mới sáng sớm đã tức giận, “Nếu nó sụp xuống thì có khác gì tuyết lở? Các ngươi đều còn nhỏ hả?”
…
Triển Chiêu sau khi rời giường thì muốn mở cửa đi ra ngoài ăn điểm tâm… Nhưng đẩy hai cái mà cửa vẫn không nhúc nhích.
Triển hộ vệ khoanh tay đứng ở trước cửa ngoẹo đầu quan sát.
Bạch Ngọc Đường không hiểu hỏi y, “Miêu nhi, làm gì vậy?”
Triển Chiêu thần thần bí bí mà chỉ chỉ cánh cửa, nhỏ giọng nói, “Cửa mở không được.”
“Cho nên?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Có phải là có người đùa dai không?” Triển Chiêu cảnh giác mà đi qua đi lại quanh cửa hai vòng.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Là bị đóng băng mà thôi.”
Triển Chiêu sửng sốt, nhìn hắn, “Cửa bị đóng băng ư?”
“Trời lạnh thì đây là chuyện bình thường a, có thể do tối hôm qua tuyết rơi xuống tụ ở ngưỡng cửa, mà trời gần sáng là lúc lạnh nhất nên cánh cửa mới bị đông cứng lại.” Nói xong, Ngũ gia đẩy cửa sổ ra, ngoắc Triển Chiêu, “Tới đây, ra ngoài bằng cửa sổ.”
Triển Chiêu lộ ra vẻ mặt “Hiểu biết thật sâu rộng!” nhìn Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Không hổ là lớn lên ở Thiên Sơn a!”
Nói xong, Triển hộ vệ chỉ vừa mới hướng ra ngoài cửa sổ một cái thì truyền đến một tiếng “Ai nha”.
Bạch Ngọc Đường nhìn ra ngoài… Chỉ thấy Triển Chiêu rơi vào trong đống tuyết ngoài cửa sổ.
Ngũ gia nhịn cười.
Triển Chiêu ngửa mặt liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, trên đỉnh đầu “Ầm” một tiếng, tuyết trên nóc nhà rơi xuống một đống lớn đập trúng người Triển Chiêu, cộng thêm với tuyết trên mặt đất, trông Triển Chiêu chẳng khác nào một người tuyết to lớn cả… Chẳng biết sao khi nhìn vào còn có chút giống hình dáng của một con mèo tuyết nữa.
Cùng lúc đó, có tiếng cười truyền đến.
Triển Chiêu đưa tay lau tuyết trên mặt, chỉ thấy ở trước cửa phòng mình, Lâm Dạ Hỏa đang kéo cánh cửa, khó trách vừa rồi lại mở không ra! Trên nóc nhà, Tiểu Lương Tử mừng rỡ chạy đến, trên mặt hai người đều lộ rõ vẻ tươi cười khi thực hiện được trò đùa dai.
Đối diện trên bàn đá, Ân Hậu và Thiên Tôn đang ăn điểm tâm cũng đều che miệng cười.
Hỏa Phượng buông lỏng cánh tay đang giữ cửa, chỉ vào Triển Chiêu, “Nói cửa đóng băng mà ngươi cũng tin, mèo ngu ha ha… Phốc.”
Lúc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Triệu Phổ nhìn Lỗ Nghiêm.
Lỗ Nghiêm gật đầu với Cửu vương gia – Nói Triển Chiêu đi tới đâu kỳ án theo tới đó quả nhiên không phải giả a, Hắc Phong Thành bao nhiêu năm nay chưa từng xảy ra loại chuyện lạ này a!
Công Tôn không hiểu, hỏi Thẩm phu nhân, “Ý phu nhân… Là do phu nhân hại trượng phu của mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”
Thẩm phu nhân gật gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa nhịn không được nói, “Phu nhân làm thế nào để hại trượng phu mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Thiết kế bẫy rập a?”
Đôi mắt Thẩm phu nhân hồng hồng, “Ngày hôm qua ta có nguyền rủa hắn.”
Mọi người càng nghe càng hồ đồ – Nguyền rủa ư?
Thẩm phu nhân nói, “Dạo gần đây hắn có cùng một cầm cơ lui tới, trong cơn tức giận ta đã nguyền rủa hắn chết không được tử tế.”
Mọi người không nói gì nhìn trời.
Triệu Phổ thở dài – Đây là do trời lạnh quá, lạnh đến choáng váng luôn sao!
Triển Chiêu dở khóc dở cười, nhìn nàng nói, “Vợ chồng gây gỗ nhau mắng đôi câu là chuyện bình thường, cũng không thể xảy ra chuyện như vậy…”
Thẩm phu nhân lắc đầu, “Không phải! Thứ ta đã hạ chính là Huyết chú, trong vòng ba ngày ta nhất định phải đền mạng cho hắn!”
Nói xong, vị phu nhân kia liền khóc òa lên.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia cũng chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ – Kể cả khi đã rời Khai Phong Phủ rồi mà vẫn còn gặp phải loại chuyện kỳ lạ này a.
Công Tôn tò mò hỏi, “Cái gì Huyết chú a?”
“Là theo Huyết yêu hạ chú.” Tiểu nhị nói.
Triển Chiêu không hiểu, “Chẳng phải Tuyết yêu chỉ ăn thịt người thôi sao, giả vờ làm nữ nhân lạc đường rồi lừa gạt người linh tinh này nọ các loại ta đều đã nghe qua, thế nào mà Tuyết yêu còn quản cả chuyện hạ chú nữa?”
“Không phải nàng nói Tuyết yêu mà là Huyết yêu.” Lỗ Nghiêm nhỏ giọng giải thích cho Triển Chiêu, “Một đám phụ nhân ở nhân gian Tây Vực có lưu truyền một loại thuyết pháp, cần chuẩn bị một cái cái chén, nhỏ từng giọt máu của ngón giữa vào, từng bước mà hạ chú.”
Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn Lỗ Nghiêm – Các đại cô nương, tiểu tức phụ ở Hắc Phong Thành các ngươi ngày thường đều chơi mấy thứ kích thích này á, những cô nương ở Khai Phong Thành không có việc gì làm đều sẽ thêu hoa mua thức ăn nấu cơm này nọ… Mưu sát chồng nhiều nhất cũng chỉ dùng bao thuốc chuột.
Lão gia tử cũng bất đắc dĩ.
“Truyền thuyết Huyết yêu ở vùng Tây Vực thật ra thì cũng có.” Lâm Dạ Hỏa hiển nhiên đã từng nghe qua, “Có điều hạ Huyết chú rất phiền toái, mấy biện pháp mà dân gian truyền nhau đa số đều là nói bừa, hơn nữa một khi đã thành công thì trong vòng ba ngày người hạ chú hẳn là sẽ phải chết, đây là phương pháp đồng quy vu tận cùng người khác.”
Nói đến đây, tất cả mọi người đều nhìn vị Thẩm phu nhân kia – Nói cách khác, chỉ cần vị phu nhân này có thể sống qua ba ngày, thì sẽ không có chuyện Huyết yêu gì cả! Nhưng ngược lại, nếu trong vòng ba ngày mà người chết? Vậy hung thủ chính là Huyết yêu ư?.