Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 29 : Sự kiện ngẫu nhiên

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Fin & Ka



Beta: Po



Biệt viện của phủ chủ soái dành ra mấy gian nhà làm phòng ngỗ tác tạm thời cho Công Tôn dùng để nghiệm thi.



Thi thể Thẩm Đại được đưa vào phòng ngỗ tác, Công Tôn nắm vững việc nghiệm thi.



Mà vị Thẩm phu nhân kia cũng được đưa tới một gian nhà trong phủ chủ soái ở tạm.



Hắc Phong Thành từ Nam tới Bắc vốn nhiều người, dân chúng kiến thức cũng xem như rộng rãi, nhưng mà chuyện này vẫn rất nhanh chấn động toàn thành.



Xế trưa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo nhóm Thiên Tôn, Ân Hậu và Tiểu Tứ Tử đi ăn cơm, vừa tới tửu lâu thì quả nhiên thấy tất cả mọi người đều đang nghị luận về hung án.



Đám người Triển Chiêu vừa mới vào cửa liền có một tiểu nhị lanh lẹ tới dẫn mọi người lên lầu.



Tiểu nhị này cùng tiểu nhị Tiểu Lục Tử ở Thái Bạch Cư rất giống nhau, cả hai đều kêu là Tiểu Lục Tử… Có điều, so với Tiểu Lục Tử chỉ là một người bình thường, vị tiểu nhị này lại khác hẳn, trên thực tế hắn là người của Triệu gia quân, là thủ hạ thám tử của Đổng Thiên Dực nên mới dùng tên giả gọi Tiểu Lục tử, hàng năm hắn đều ở tửu lâu thu thập tin tức.



Tửu lâu này cũng tên là Thái Bạch Cư, là phân lâu của Thái Bạch Cư ở Khai Phong, làm ăn tương đối tốt.



Hắc Phong Thành dù sao cũng là nơi quân sự trọng yếu, bởi vậy tất cả tửu lâu, khách điếm các nơi to như này đều được xếp vào cơ sở ngầm của Triệu gia quân, đối với Triển Chiêu mà nói thì tra án ở Hắc Phong Thành dễ dàng hơn tra án tại Khai Phong Phủ nhiều.



Tiểu Lục Tử ở bên lầu nói chuyện với bọn Triển Chiêu, “Miêu tướng quân và Tinh tướng quân đều đang ở lầu ba, các vị có muốn đi lên ngồi cùng nhau không?”



Bọn Triển Chiêu cảm thấy như được lợi lộc, trùng hợp như thế a.



Trên lầu ba chỉ có một cái bàn, bày toàn là mỹ thực, bên cạnh bàn là một vị cô nương thanh tú đang dùng tư thế co chân lên ghế đầy phóng khoáng mà gặm chân gà, phía bên kia cạnh tay nàng là một đống chén không, cao chừng một ngọn núi nhỏ.



Cô nương kia thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi đầu, trắng trẻo sạch sẽ, một đôi mắt xếch, sống mũi cao, tết một bím tóc con con vẹo vọ, trên cổ đeo một vòng trang sức toàn là chuông nhỏ xinh đẹp bằng bạc, một thân trang phục võ màu trắng với hoa văn đen, mang giày đen, trên hai cổ tay cũng treo đầy vòng bạc chuông nhỏ, tay vừa cử động liền vang lên từng tiếng chuông đinh đinh đang đang. Cô nương ngồi đối diện bàn thân hình cao lớn như đại hán, so với Phong Khiếu Thiên còn có phần khôi ngô hơn, người này cốt cách thanh kỳ, trời sinh đã khổng lồ, mặt chữ điền miệng rộng, bộ dáng uy vũ đến mức có chút dọa người. Nàng ta mặc một thân áo choàng có màu xanh đen, hắc kim nhuyễn giáp(56) trên đầu dùng một cái khăn đen để trùm đầu lại, nàng ta đang khoanh tay, bất đắc dĩ mà nhìn cô nương ham ăn phía đối diện.



(56)Bộ giáp bằng kim loại nhưng mềm mại chứ không thô cứng.



Hai người nhìn thấy mọi người đi lên lầu, một người đưa tay một người cầm chân gà chào hỏi – Ây ~~!



Mọi người cũng chào hỏi lại.



Cô nương kia gặm gà miệng toàn là mỡ, nhìn Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Tiểu Tứ Tử, đến đây!”



Tiểu Tứ Tử chạy tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, cười tủm tỉm chào hỏi, “Thải Thải tỷ tỷ.”



Cô nương kia vươn tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử đầu, kéo dài giọng nói, “Ngoan ~~~ ”



Hai người này là ai đây? Họ là hai phó tướng của Tiên Phong quan Âu Dương Thiếu Chinh, hai trong Thập đại danh tướng của Triệu gia quân – Miêu Bát Thải và Tinh Minh Linh.



Miêu Bát Thải là một Miêu nữ, trong thập đại danh tướng có hai nữ tướng quân, nàng là một trong số đó, rất dũng mãnh thiện chiến. Đều nói Miêu nữ giỏi dùng cổ độc, nàng cũng không ngoại lệ, bởi vậy đi theo Tiểu Tứ Tử đến chỗ Công Tôn, cả ngày ở chung một chỗ nghiên cứu các loại cổ trùng.



Trong Triệu gia quân, thể trạng của Tinh Minh Linh rất khôi ngô, cùng với Phó đường chủ Hỏa Phượng đường, thiếu niên đại lực sĩ Tang Bôn là người cùng tộc, tộc bọn họ thừa thải đại lực sĩ, mỗi một người đều có sức lực lớn vô cùng.



Tinh Minh Linh tuy rằng thể trạng lớn nhưng nhìn không hề cồng kềnh một chút nào, nàng không lỗ mãng ngược lại còn vô cùng tỉnh táo và cơ trí. Mục đích Triệu Phổ để nàng đi theo Âu Dương Thiếu Chinh chính là, tại thời điểm tên hồng mao kia chạy quá nhanh thì kéo đuôi ngựa giữ hắn lại, toàn bộ quân doanh nhiều phó tướng như vậy nhưng chỉ có Tinh Minh Linh là có thể kéo lại Hỏa Kỳ Lân.



Vừa thấy lượng cơm mà Miêu Bát Thải ăn, đã biết là một kỳ nhân rồi.




Đừng xem Tần Duyệt nói chuyện chậm mà lầm, sở trường của hắn chính là tấn công chớp nhoáng, tốc độ tập kích bất ngờ khi đánh giặc phải nói là rất mau, phản ứng của hắn rốt cuộc là trời sinh hay là giả bộ thì cũng giống với sắc mặt của Âu Dương Thiếu Chinh ít được xuất chinh cùng với sức ăn Miêu Bát Thải là như nhau, đều thuộc về một trong mười điều chưa giải thích được.



“Tần Duyệt sau đó đã điều tra xong chưa?” Phương diện này Triển Chiêu tương đối để ý, cảm thấy nhất định phải tra ra chân tướng, cho cô nương kia một cái công đạo.



“Chỗ nào mà phải cần dùng tới điều tra a.” Miêu Bát Thải chỉ chỉ đầu, “Tần Duyệt vốn hay dùng kế, hắn đã thử xem có đúng là cái tên họ Chu kia không.”



Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có phải hắn cho tên kia một cơ hội chạy trốn, rồi xem thử xem tên kia có chạy hay không?”



Miêu Bát Thải che miệng cười, “Nguyên lai kẻ không yêu nói chuyện đều cùng một phương thức tự nghĩ tự hỏi.”



Triển Chiêu nhịn cười nhìn Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường cũng không nói gì.



Tinh Minh Linh cười cười, “Đúng là như vậy, tiểu tử kia không những bỏ chạy mà còn đả thương hai lính canh trông coi khác nữa.”



Tất cả mọi người nhíu mày.



“Nếu hắn không làm gì thì không thể đường đường chính chính ngồi chờ sao, ai cũng sẽ không oan uổng hắn.” Miêu Bát Thải hừ một tiếng, “Sau đó Tần Duyệt mang người đi bắt hắn, các ngươi đoán thế nào?”



Triển Chiêu suy nghĩ một chút, phải làm sao để đem người trong vụ án này liên hệ với vụ án gần đây? Chẳng lẽ là…



“Hắn chết ngoài ý muốn rồi sao?” Triển Chiêu hỏi.



Tinh Minh Linh gật đầu, “Ừ! Hắn chạy đến núp vào trong cái lò gạch, kết quả người chuyên đốt lò gạch lại không biết, vừa lúc đốt một chút lửa…”



Tất cả mọi người chau mày.



“Đầy người hắn toàn là lửa, sau hắn phá vỡ lò gạch chạy ra ngoài nhưng vì quá cuống quýt dập tắt lửa nên nhảy vào một cái giếng, ai ngờ là miệng giếng cạn, cuối cùng chết cháy ở bên trong.” Miêu Bát Thải nói, “Lúc ấy mọi người trong quân doanh đều nói là báo ứng.”



Tất cả mọi người gật đầu.



“Sau đó, Tần Duyệt mang người đi thăm vị lão phụ kia, tên lính kia dù nói thế nào đi nữa cũng là từ quân doanh Triệu gia quân mà ra, lại làm chuyện thương thiên hại lí như vậy, thứ nhất là phải bồi tội, thứ hai phải nhìn xem lão nhân có cần chiếu cố không.”



Tinh Minh Linh thở dài, “Nhưng khi đến mới biết, sau khi tên lính họ Chu kia chết không quá hai ngày, lão phụ cũng đã chết, ở quê nhà đều cảm thấy có thể là bà ấy thương tâm quá độ, cũng không ai suy nghĩ theo hướng khác.”



Miêu Bát Thải lắc đầu, “May mắn là lúc ấy Nguyên soái không ở Hắc Phong Thành nên không biết chuyện này. Vì việc này nên phó soái vốn tốt tính cũng phát hỏa, Tả doanh từ tướng lãnh đến quản sự toàn thể đều bị phạt, Hắc Phong Thành còn một lần nữa chỉnh đốn lại quân kỷ, ngay cả Trâu tướng quân đang ở tại Khai Phong Phủ cũng bị phạt nửa năm quân bổng.”



Lâm Dạ Hỏa nghe thế, than thở một câu, “Có quan hệ cái rắm với tên câm kia ấy, làm gì mà ngay cả hắn cũng phạt.”



Tất cả mọi người bất đắc dĩ nhìn hắn – Thì ra chỉ có ngươi có thể khi dễ Trâu Lương còn người khác thì không cho phép đụng vào có phải không?



Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, “Nếu như chỉ có một chuyện này thì chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp, nhưng liên hệ với chuyện lần này…”



“Đúng không? Đặt cùng một chỗ nghĩ lại quả thật quá kỳ quái.” Miêu Bát Thải nói, “Lão phụ kia không có thân nhân, hậu sự của bà đều do hàng xóm một tay lo liệu, căn nhà đó hiện vẫn còn giữ, đồ vật bên trong chắc là vẫn còn nguyên.”



“Cho nên nếu như bà ấy năm đó cũng hạ chú… Thì sẽ không để lại đầu mối gì.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu gật đầu, “Chúng ta ăn xong rồi đi xem đi!”.