Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 32 : Chó ngáp phải ruồi
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Edit: Fin
Beta: Po
Thành Tây Hắc Phong Thành.
Thiên Tôn đi ra từ gian thi họa của một cửa hàng, không phát hiện có thứ gì tốt, vừa ngẩng đầu thì thấy được cách đó không xa có một tòa tháp, nhìn có vẻ giống di tích cổ, vì vậy liền lập tức thẳng hướng ngõ hẻm đi vào, muốn đi xuyên qua nhìn một chút xem có phải có miếu cổ gì không.
Vừa mới tiến vào ngõ hẻm, từ bên trong đột nhiên có một thiếu niên lao ra ngoài, chặn lại đường đi của Thiên Tôn.
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, hơi nghiêng đầu, nhìn thiếu niên đang chặn ở đầu ngõ không cho mình đi về phía trước kia.
Thiếu niên này không khác bọn Bao Duyên lắm, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, đương nhiên, Thiên Tôn nhìn không quá hai mươi tuổi cũng không sai biệt lắm.
Thiếu niên kia sau khi chặn Thiên Tôn lại thì khoanh tay trái phải tỉ mỉ quan sát y, vừa mở miệng hỏi, “Này! Ngươi từ đâu tới?”
Vấn đề của thiếu niên này ngược lại khiến Thiên Tôn phải nghĩ lại, Thiên Tôn cẩn thận suy nghĩ, mình từ đâu tới đây nhỉ? Mình không tính là người Trung Nguyên cũng không tính là người Tây Vực, dựa theo lời của Ân Hậu, thì Yêu Vương tìm được một quả trứng ở trong khe đá tại Thiên Sơn, ông ấy đem quả trứng về nhà ấp trong bụng sau đó y phá vỡ vỏ trứng chui ra… Vì vậy y hẳn là tới từ Thiên Sơn?
Thiếu niên kia đang quan sát Thiên Tôn đồng thời Thiên Tôn cũng đang quan sát nó, nhìn quần áo nó rất giống mấy tên côn đồ cắc ké, dáng vẻ sao, cũng giống mấy tên côn đồ cắc ké… Vì thế Thiên Tôn mới căn cứ vào kinh nghiệm hành tẩu giang hồ hơn một trăm năm của mình mà phán đoán tiểu tử này chính xác là một tên côn đồ cắc ké.
“Ta nói vị Tiểu ca này.” Thiếu niên kia nhìn Thiên Tôn bĩu môi một cái, “Đường này không thông, đi đường khác đi!”
Thiên Tôn nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, quay đầu lại nhìn phía sau – Tiểu ca? Chỗ nào có Tiểu ca nhà nó?
“Ai!” Thiếu niên kia thấy Thiên Tôn hết nhìn Đông lại nhìn Tây, liền nói, “Cái ngõ hẻm này địa bàn tư nhân mà, đại ca của ta đang đánh bạc ở bên trong, tính khí cũng chả dễ chịu gì, cẩn thận không lại bị đánh! Thức thời thì tìm đường vòng mà đi, nếu không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất đấy, tin không hả?”
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái.
Lúc này, từ phía sau có người vừa đi tới, là Ân Hậu đang cầm một bọc đồ lớn.
Ân Hậu liếc mắt nhìn thấy Thiên Tôn ở đầu ngõ liền thở phào nhẹ nhõm… Ông vốn cùng Thiên Tôn đi uống trà, sau khi uống trà xong Thiên Tôn muốn đi dạo phố. Ân Hậu không thể làm gì khác hơn là phải đi theo y, cũng không phải nói muốn bồi y đi dạo, mà là sợ y đi mất đến lúc đó lại gây họa, đừng có phá hỏng luôn biên quan trọng yếu của Hắc Phong Thành.
Chẳng qua là Tiểu Tứ Tử không có ở đây, nếu không Thiên Tôn cũng đã dẫn theo.
Thiên Tôn không ngừng mua đồ này đồ nọ, vấn đề là y đã mua cái gì và quên mua cái gì, một phút trước còn đang ở cửa hàng bán bức họa, một phút sau đã chạy đến cửa tiệm mua cây quạt rồi, lấy cây quạt xong liền quên luôn bức họa! Ân Hậu không thể làm gì khác hơn ngoài việc suốt một đường phải giúp y đi lấy mấy thứ để quên, vừa rồi mới đi lấy đồ xong, chớp mắt một cái đã không còn bóng dáng Thiên Tôn đâu nữa. Ân Hậu còn đang thầm nghĩ không ổn, may mắn lại thấy hai người ở đây.
Mà lúc này, Thiên Tôn đang cùng một tên nhóc con ở cửa ngõ hẻm nói cái gì đó?
Ân Hậu đi tới bên cạnh y, hỏi, “Ngươi làm gì thế?”
Thiên Tôn vẫy tay với Ân Hậu, “Lão quỷ lão quỷ.”
Ân Hậu không hiểu, bộ dạng Thiên Tôn trông rất vui vẻ.
Thiên Tôn chỉ vào thiếu niên kia nói, “Nó nói muốn đánh ta đến nỗi răng rơi đầy đất.”
Bình thường một người sống đến hơn một trăm hai mươi tuổi, muốn chọc cho hắn cười cũng không phải chuyện dễ dàng gì, đặc biệt là người thuộc loại hình như Ân Hậu, có điều lúc này Ân Hậu rất là vui vẻ. Ân Hậu sao lại cười? Ông mới nghĩ một chút đến tràng diện Thiên Tôn bị đòn kia thôi đã cảm thấy vui rồi! Rốt cục có người có thể đánh cho tên mù đường này răng rơi đầy đất sao? Nếu nói Âu Dương Thiếu Chinh sống hơn hai mươi tuổi, chuyện muốn thấy nhất chính là Triệu Phổ bị ai đó đánh cho một trận, vậy thì việc Ân Hậu chờ nhìn Thiên Tôn bị đánh cũng đã chờ hơn một trăm hai mươi năm, loại mong đợi này ai có thể hiểu!
Ân Hậu khoanh tay cẩn thận quan sát tên thiếu niên kia một chút, cổ vũ nó, “Suy nghĩ của ngươi rất tốt, còn không mau thực thi!”
Thiên Tôn liếc mắt nhìn Ân Hậu.
Tên côn đồ nhỏ kia có cảm giác Ân Hậu và Thiên Tôn đều không để nó vào mắt, liền vén ống tay áo lên, “Hai tên tiểu tử các ngươi đều không đem lão tử để vào trong mắt có phải không hả!”
Vừa nói, nó vừa giơ giơ cây gậy, làm bộ muốn đánh người.
Thiên Tôn vội vàng trốn sau lưng Ân Hậu.
Ân Hậu không hiểu nhìn y, ý là – Ngươi làm gì thế?
Thiên Tôn vẻ mặt ghét bỏ, “Đánh không lại tên nhóc còn hôi sữa nói ra người ta chê cười, ngươi lên đi!”
Ân Hậu cũng không làm, ông đường đường là Đại Ma Vương mà lại khi dễ một tên côn đồ cắc ké, rồi sau này biết ăn nói thế nào?
Thiên Tôn thấy đối phương cầm gậy gộc đi tới, cảm thấy bây giờ chỉ có một biện pháp tốt nhất mà thôi, rốt cục y đã có thể làm một chuyện mà mình đã muốn làm từ rất lâu rồi nha!
Chỉ thấy từ trong miệng Thiên Tôn kêu lên một tiếng, “Cứu mạng a!”
Ân Hậu đỡ trán.
“Khóa cửa sao lại hư!”
“Có người xông vào trong tháp!”
…
Ở dưới lầu truyền đến một loạt tiếng động huyên náo ồn ào, vang lên tiếng gõ “Lanh canh lanh canh lanh canh”, chỉ thấy một nhóm lớn hòa thượng bắt đầu tụ tập hướng bên này.
“Hỏng bét, bị phát hiện rồi!” Thiếu niên kia gấp đến độ nhìn trái phải trên dưới để tìm cửa.
Thiên Tôn liếc mắt nhìn nó một cái, “Ở giữa không trung ngươi tìm đâu ra cửa mà đi? Nhảy xuống đi.”
“Hả?!” Thiếu niên há to miệng, “Nhảy… Nhảy xuống á…”
Lúc này, từ dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, rất nhiều hòa thượng cầm gậy gộc chạy lên trên.
Thiếu niên kia một vỗ ngực một cái, “Sợ cái gì chứ! Cùng lắm thì nói lý luận với mấy hòa thượng kia, không phải chỉ làm rơi một cái bình của họ thôi sao!”
Thiên Tôn đi qua nhỏ giọng nhắc nhở, “Ngươi phát hiện bí mật của bọn họ, bọn họ có thể sẽ giết người diệt khẩu.”
Thiếu niên há to miệng, nhìn Thiên Tôn, “Bí mật gì?”
Thiên Tôn chỉ chỉ thi thể của con quái thú nhỏ nằm trên mặt đất, “Nói ví dụ như ngươi phát hiện bọn họ là yêu tăng linh tinh gì gì đó chẳng hạn.”
“Yêu tăng…” Thiếu niên cả kinh, “Thật sự là yêu tăng?”
Lúc này, các hòa thượng đã chạy lên hết một tầng, Thiên Tôn đưa tay túm cổ áo thiếu niên kia, từ cánh cửa sổ hướng ra bên ngoài rồi nhảy xuống…
Chợt nghe giữa không trung truyền đến tiếng thét chói tai của thiếu niên kia, “Nha a a a a a…”
Tiếng kêu sợ hãi của thiếu niên kéo tới một đám hòa thượng, các hòa thượng đã chạy lên tới đỉnh tháp cũng phải chạy xuống lại.
Thiên Tôn mang theo thiếu niên kia lướt qua đầu tường, rơi xuống trong sân thì liền đụng phải Ân Hậu đang đi bộ trong tháp cùng tên côn đồ nhỏ kia.
Ân Hậu đã sớm nghe được tiếng la thất thanh, cau mày nhìn Thiên Tôn, “Ngươi lại làm gì rồi?”
Thiên Tôn buông tay, tỏ vẻ cái gì cũng chưa làm, chẳng phải Ngọc Đường đã dặn y phải khiêm tốn sao!
Mà hai tên côn đồ cắc ké kia lại là há to miệng ngẩn người ở nơi đó, hai người bọn họ một người mới vừa cùng Thiên Tôn bay xuống, một người mới vừa nhìn Thiên Tôn bay… Hiện tại hai người đều có một ý nghĩ – Rốt cuộc là mọi chuyện xảy ra như thế nào vậy?
Ngay tại thời điểm hai người còn đang khiếp sợ, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng “Oanh” vang lên thật lớn.
Mọi người vừa xoay mặt, chỉ thấy xa xa tòa Xá Lợi tháp chín tầng kia ầm ầm sập xuống…
Hai thiếu niên kia cũng hít một hơi khí lạnh.
Ân Hậu khoanh tay nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn thuận tay kéo lại hai cái thiếu niên đang lén lút chuẩn bị trốn đi, cùng Ân Hậu đối diện, “Làm gì?”
Hai tên thiếu niên giãy dụa cả buổi vẫn không tránh được, đáng thương quay đầu lại nhìn Thiên Tôn, “Đại vương… Để cho chúng ta đi đi, chúng ta cái gì cũng sẽ không nói hết.”
Thiên Tôn liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, lắc đầu, “Vậy không được, hai ngươi là nhân chứng mà.”
“Nhân chứng gì?” Hai người không hiểu.
Thiên Tôn ho khan một tiếng, nhăn nhó mặt, “Lát nữa hai ngươi phải chứng minh cho đồ đệ ta biết là tháp này tuy sụp nhưng không phải là do ta làm!”
Hai người nhìn nhau – Tiểu ca này vậy mà còn có cả đồ đệ nữa a…
…
Mà ở khách điếm xa xa.
Khi trông thấy tòa tiểu lâu kia sập xuống tất cả mọi người đều yên lặng quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia nhẹ nhàng gật gật đầu – Vừa rồi vậy mà còn tự cảm thấy có thể sẽ có ba thành không bị sụp đổ… Thật sự là đã quá ngây thơ rồi!.