Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 33 : Tà Tháp

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Nhược Lam



Beta: Fin



Chín tầng Xá Lợi tháp của Thanh Liên Tự cứ như vậy mà sụp xuống, dẫn đến một trận xung động, dân chúng trong thành nhốn nháo bước ra ngó nghiêng một chút.



Xa xa, tại thư quán của Hắc phong thành, bọn người Bao Duyên đang tụ tập nghị luận ở trước cửa.



“Có thật là Thiên Tôn đang ở đằng đó không?”



“Ta cảm thấy giông giống, tòa tháp sụp có khí thế như vậy cơ mà!”



“Quả nhiên ngay cả Hắc Phong thành cũng tránh không khỏi một kiếp nạn này nha!”



“Cho nên đã nghiêng thì cuối cùng vẫn cứ sụp thôi(60).”



(60) Những tòa tháp càng lâu năm, xây càng cao thì càng có nguy cơ bị nghiêng



Một đám nam sinh nghị luận ầm ĩ, Triệu Lan và Lâm Nguyệt Y gào lên với bọn họ, “Không được nói xấu Thiên Tôn!”



Lâm Tiêu phu tử cầm sách đuổi đến, “Lúc lên lớp không cho phép các ngươi tự tiện chạy ra ngoài, đi vào!”



Bọn nam sinh không thể làm gì khác ngoài việc quay về phòng học.



Lão phu tử nhìn thấy hai vị trí trống bên trong lớp học, có chút khó hiểu, “Hai huynh đệ Trần Húc, Trần Lâm đâu rồi?”



Chúng học trò nhìn trái nhìn phải.



Ngoại trừ mấy người của Thái Học Viện ở bên ngoài được xếp lớp vào đây, còn lại tất cả đều là học trò của thư quán Hắc Phong thành, hai huynh đệ Trần Húc và Trần Lâm không biết vì sao hôm nay lại không tới thư quán.



Bao Duyên chợt nghe thấy hai vị đệ tử nhỏ giọng nói, hai người này là hàng xóm của huynh đệ nhà họ Trần.



“Sáng nay có thấy Trần Húc, hắn đang tìm gia gia(61) của mình.”



(61) Ông nội



“Trần gia gia làm sao?”



“Hình như sáng sớm đã không thấy người đâu.”



“Trần Lâm mấy ngày nay đều rất lo lắng cho gia gia của hắn.”



“Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?”



“Thảm như vậy à? Song thân của bọn họ nửa năm trước đã qua đời, nay lại tới phiên gia gia gặp chuyện không may?”



Bàng Dục vươn tay đập một phát về phía Bao Duyên ngồi ở phía trước, nhỏ giọng nói, “Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện!”



Bao Duyên quay đầu lại nhìn hắn.



Bàng Dục thấp giọng nói, “Trước kia có nghe hai huynh đệ đó nhắc tới, người mẹ đã mất của bọn họ có phát sinh quan hệ với chưởng quỹ của một khách điếm bình dân, chưởng quỹ kia hình như họ Thẩm.”



Bao Duyên suy nghĩ một chút, kinh ngạc quay đầu lại, “Thẩm Đại?”



“Chuẩn nha!” Bàng Dục gật đầu.







Bỏ qua suy đoán của một đám học trò Thái Học Viện không được đề cập tới, lúc này bên trong Thanh Liên Tự hoàn toàn đổ nát.



Ân Hậu hỏi Thiên Tôn, “Thật sự không phải ngươi làm?”



Thiên Tôn nhíu mày, “Cả đời ta đánh sụp không quá vài tòa lâu đâu.”
“Khó trách sau khi phát hiện có người tiến vào thì vội vàng phá sập lâu, là muốn hủy diệt chứng cớ.” Triển Chiêu cau mày, “Vừa rồi thứ mà đám hòa thượng kia giẫm lên chính là hủy thi diệt tích đó!”



“Đáng tiếc chết không đối chứng, hòa thượng kia ban nãy khẩn trương như vậy là vì không muốn có người chạm vào tòa tiểu lâu bị sập, bên trong hẳn là còn chút đồ này nọ chưa kịp lấy đi.” Triệu Phổ cau mày.



Công Tôn nói, “Toàn bộ Tà tháp đều có bài trí tương tự nhau, bốn phía đều là tế phẩm cùng chú văn, ở giữa đỉnh tháp sẽ thả một cái hộp nhỏ, bên trong hộp là Kim Ngân Khí(63), bên trên khắc danh mục cần nguyền rủa, hoặc nói là trăm cay nghìn đắng bài bố cái tòa tháp này chỉ vì mục đích đó.”



(63) Khí cụ, đồ dùng làm bằng vàng bạc



“Cái hộp đó giờ còn ở khu phế tích sao?” Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Bảo Giao Giao tìm thử xem được không?”



Bạch Ngọc Đường gật đầu.



Nhưng mà nhìn thời gian thì biết trời đã tối, hẳn là bọn họ đã tìm ra được chỗ cất giấu rồi.



Đang trong lúc cảm thấy tiếc hận thì đột nhiên lại nghe thấy “Cộp” một tiếng, một cái hộp nhỏ màu đen được đặt lên trên bàn.



Mọi người soạt một tiếng quay mặt sang, chỉ thấy cánh tay mũm mĩm của Tiểu Tứ vỗ lên cái hộp nhỏ, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn bọn họ.



Tiểu Lương Tử kinh ngạc hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cận nhi, đây là cái gì vậy?”



Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Vừa rồi nhặt được ở dưới chân một tiểu hòa thượng.”



Triển Chiêu cầm lấy mở ra…Chỉ thấy trong hộp là một miếng vàng thỏi, bên trên khắc đầy kí tự u ám.



Công Tôn kinh hỉ, “Chính là nó!”



Trần Lâm cũng nói, “A! Cái hộp này lúc nãy ta cũng có nhìn thấy, có phải là được đặt trong một cái khay vàng hình tròn ở đỉnh tháp không nhỉ?” Nó vừa nói vừa hỏi Thiên Tôn.



Thiên Tôn không đáp, chỉ là âm thầm đem Tiểu Tứ Tử ôm tới đặt lên trên đùi.



Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn hành động của sư phụ nhà mình.



Chỉ thấy Thiên Tôn cúi đầu áp sát vào mặt Tiểu Tứ Tử, “Mau mau cọ cọ, đem vận rủi bay đi hết!”



Thiên Tôn là người mà Tiểu Tứ Tử thích nhất nha, lập tức nắm lấy cằm cọ tới cọ lui, vừa cọ vừa nói, “Vận rủi bay bay.”



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, chợt nghe bên tai Triển Chiêu nhỏ giọng nói, “Thiên Tôn cọ xong thì ôm lại đây, ta cũng cần.”







Trong lúc nói chuyện, Đổng Thiên Dực thông qua đường cửa sổ mà vào, nói với Trần Lâm và Trần Húc đã tìm được gia gia rồi.



Hai huynh đệ coi như là thở phào nhẹ nhõm.



Triển Chiêu tò mò hỏi lại, “Nhanh như vậy mà đã tìm được rồi? Người đang ở đâu?”



“Nhắc đến cũng thật khéo!” Đổng Thiên Dực trả lời, “Ban nãy ở ổ sói Trâu tướng quân và Hỏa Phượng đường chủ nhặt được một ông lão, chính là gia gia của hai người bọn họ.”



“Ổ sói?” Triệu Phổ nghi hoặc, “Lão đầu ấy chạy vào ổ sói để làm gì?”



“Để tự sát.”



Câu trả lời của Đổng Thiên Dực khiến mọi người hoảng sợ.



“Tự sát?!”



Thiên Dực gật đầu, “Hơn nữa kỳ quái chính là, Trần lão gia tử nói là lão đã nguyền rủa khiến Thẩm Đại chết.”



Mọi người nghe xong lập tức khó hiểu – Này là có ý gì?



Lúc này, Công Tôn nhìn chằm chằm miếng vàng thỏi kia chợt ngẩng đầu lên, nói, “Ta biết đại khái đã xảy ra chuyện gì rồi.”.