Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 40 : Chuyện ngoài ý muốn

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Fin



Beta: Po



Triệu Phổ cùng Công Tôn chạy ra cửa đi tìm Tiểu Tứ Tử… Cửu vương gia muốn tìm người ở Hắc Phong Thành đương nhiên là chuyện quá dễ dàng rồi, ảnh vệ canh cổng cũng biết Tiểu Tứ Tử ở đâu mà.



Hai người cứ chạy khắp nơi gây chú ý trên đường Hắc Phong Thành, cơ hội dân chúng trong thành có thể thấy Triệu Phổ cùng các vị tướng lãnh rất nhiều, không hề xa lạ gì, mọi người đều chào hỏi bằng cách gọi Nguyên soái hoặc là Vương gia, khác với dân chúng ở Khai Phong rất sợ Triệu Phổ.



Cùng Triệu Phổ đi trên con đường chật chội, nhưng Công Tôn không hề bị chen lấn, dân chúng trong Hắc Phong Thành tuy rằng không sợ Triệu Phổ, nhưng lúc hắn đến gần đều tự động thối lui hoặc là bỏ chạy ra xa, bởi vậy mười bước chân xung quanh Triệu Phổ căn bản là không có người nào.



Trước đây Công Tôn cũng đã phát hiện chuyện này, mới hỏi Triệu Phổ, “Là trên người của ngươi có mùi hay là trên người của ta có mùi a? Sao người đi đường trông thấy chúng ta lại chạy xa như thế?”



Triệu Phổ bĩu môi một cái, rất bất mãn mà nói, “Đều là chủ ý của Hạ mụ, lúc đầu ta muốn đi dạo phố nhưng bọn họ không cho, sau đó thấy không ngăn ta lại được liền ban xuống một mệnh lệnh, mọi người không được tới gần ta trong vòng mười bước, vào mười bước hai tay phải chắp ra sau người, vào năm bước hai tay phải giơ quá đỉnh đầu, nếu không sẽ bị hiềm nghi là thích khách rồi bắt lại điều tra.”



Nói xong, Triệu Phổ còn cố ý chạy đến trước một quầy hàng bán chén đĩa, mấy tiểu nhị ở quầy hàng kia liền giơ chén đĩa lên đỉnh đầu, vui tươi hớn hở tiếp đón Triệu Phổ, “Ý, Cửu vương gia, muốn mua cái gì?”



Công Tôn bị tình huống này chọc cười… Ở thời điểm quá nhiều người, nếu không thể tránh khỏi, trên đường phố ai cũng đều giơ tay, mọi người giơ tay hướng Triệu Phổ cười há há, dân chúng trong thành cũng biết an nguy của Triệu Phổ quyết định tương lai an ổn của bọn họ, bởi vậy rất hiểu biết và thích ý tuân thủ quy củ này của Hạ Nhất Hàng.



Triệu Phổ cảm thấy tình huống này nhìn rất ngu độn, bởi vậy thời điểm náo nhiệt có nhiều người hắn đều vô cùng đàng hoàng đợi ở quân doanh không đi ra ngoài tác quái, miễn cho người ta thêm phiền toái.



Đối với chuyện này, Công Tôn chỉ có thể nói Hạ Nhất Hàng đúng là cao minh, muốn chèn ép Triệu Phổ thì phải dựa vào kĩ thuật khéo léo, không có kĩ thuật khéo léo liền dùng tiện chiêu đùa giỡn, cứng rắn hơn so với dựa vào bài bản.



Hai người rất nhanh đi tới một căn nhà có tên “Cao Thăng khách điếm”.



Công Tôn nhìn bảng hiệu, “Đi đâu cũng gặp phải tên khách điếm thế này? Thông thường khách điếm tên như vậy trình độ đều như nhau.”



Triệu Phổ lôi kéo Công Tôn vào cửa, đi thẳng lên trên lầu.



Lên lầu hai mới phát hiện có rất nhiều người, một vị thuyết thư tiên sinh(69)đang kể chuyện, hình như là giảng Tam quốc, tiên sinh này có vẻ rất nổi danh, khi kể chuyện rất dí dỏm, học bộ dáng Trương Tam gia kêu oa oa, chọc cho người toàn lâu đều cười ha ha.



(69) Người kể chuyện



Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử bên cạnh bàn, chẳng qua ngồi cùng hai nhóc con cũng không phải Thiên Tôn và Ân Hậu, mà là hai người trẻ tuổi nhã nhặn.



Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau một cái, cùng đi tới.



“Sư phụ, tiên sinh.” Tiểu Lương Tử cầm hạt đậu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bọn Triệu Phổ, liền kêu một tiếng.



Tiểu Tứ Tử vốn đang chuyên tâm nghe kể chuyện, sau khi nghe thấy cũng ngẩng đầu lên, “Phụ thân Cửu Cửu!”



Công Tôn ôm bé lên, sau khi ngồi xuống thì đặt lên trên đùi.



Triệu Phổ cũng ngồi xuống.



Hai người trẻ tuổi kia hướng hắn chào một cái, “Nguyên soái.”



Triệu Phổ nhướng mày, “Sao hai ngươi lại ở đây?”




Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngươi một miếng ta một miếng đã ăn xong gạo nếp ngó sen, cũng không quan tâm hung thủ kia là ai.



Triển Chiêu không cam lòng, bỏ chạy đi gửi tài liệu ở kho hàng Đổng Thiên Dực.



Diện tích kho hàng này với diện tích giáo trường mà các tướng sĩ thường thao luyện vào buổi sáng sớm không khác nhau lắm, bên trong sắp xếp một hàng rương thật dài bày đầy tài liệu, bộ sách tự tay ghi chép… Cần cái gì đều có hết.



Trước đây Triển Chiêu từng nghe Công Tôn nhắc qua nơi này quy mô rất lớn, chính thức bước vào cửa rồi y mới biết được đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại!



Bạch Ngọc Đường cho dù chỉ cần xem qua là sẽ không quên được, nhưng khi thấy lượng sách nơi này vẫn khiến hắn có chút buồn nôn.



“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Ngươi muốn tìm manh mối ở chỗ này sao?”



Triển Chiêu gật đầu, “Nếu vấn đề ở con nhện thì ta tìm sách có liên quan tới nhện! Không chừng còn có thể tìm ra đầu mối gì đó!”



Nói xong, Triển Chiêu đi tìm nhân viên quản lí kho sách.



Quản lý kho sách nơi này có hơn hai trăm người, đều là thủ hạ Đổng Thiên Dực, toàn bộ đều có trí nhớ phi phàm. Vừa nghe Triển Chiêu nói muốn tìm sách về con nhện, bọn họ liền nhanh chóng tìm ra một quyển đưa cho Triển Chiêu.



Triển Chiêu liền lật một quyển lại một quyển sách mà bọn họ tìm tới.



Bạch Ngọc Đường thấy phần nhiều là bút ký vẽ côn trùng dùng trong y học, không có hứng thú, đơn giản chắp tay sau lưng, rời khỏi chỗ ngồi đi thăm kho sách thật lớn này.



Ngũ gia đi dạo qua từng hàng sách một, phát hiện thư tịch chỗ này cũng có thể dùng được, có chút thú vị.



Cuối cùng, có một cuốn sách liên quan kiến trúc cùng cơ quan đã thành công dẫn đến sự chú ý của Bạch Ngọc Đường, hắn liền đứng trước giá sách, rút ra mấy quyển lật xem.



Cho dù kho sách có lớn hơn nữa, nhưng sách liên quan đến con nhện số lượng lại khá ít.



Triển Chiêu rất nhanh đã lật xong hết rồi, không tìm được manh mối có thể dùng, cũng không tìm được chi tiết con nhện có thể đánh sấm chớp.



Buông sách xuống, Triển Chiêu nhìn xung quanh một chút, không thấy Bạch Ngọc Đường đâu, liền bắt đầu đi tìm.



Rất nhanh, Triển Chiêu thấy được Bạch Ngọc Đường đứng trước kệ sách, chỉ thấy hắn đang cúi đầu lật xem hai bản tập tranh, tựa hồ còn vừa so sánh, vừa nhíu mày.



Triển Chiêu chạy tới, ghé đầu nhìn thoáng qua, hỏi, “Ngọc Đường, ngươi ở đây xem gì vậy?”



Bạch Ngọc Đường dời tầm mắt từ trên sách sang nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi.”



“Hửm?”



“Ta biết Tiêu Yêu Lâu ở chỗ nào rồi!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói.



Triển Chiêu cả kinh, “Ngươi biết hung thủ là ai rồi?”



Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không phải, hung thủ là ai thì ta không biết, nhưng ta biết tòa Tiêu Yêu Lâu xuất hiện trong giấc mộng của mọi người, rốt cuộc là ở chỗ nào!”.