Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 41 : Chân tướng tòa Yêu lâu

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Nhược Lam



Beta: Fin



Sau khi Công Tôn và Triệu Phổ trở lại quân doanh thì phát hiện mấy vị phó tướng đều tập trung cùng một chỗ với nhau.



Tất cả mọi người tra xét một lần nữa thuộc hạ của mình, cũng không phát hiện ai có thể là hung thủ Huyết yêu, nhưng hung thủ thật sự lại có thể trốn ở bên trong quân doanh, đến tột cùng là thần thánh phương nào?



Xuất phát từ sự tò mò, tất cả mọi người đều tụ tập chờ đợi Công Tôn phá án.



Công Tôn bất đắc dĩ, “Các ngươi có cần phải manh động như vậy không… Cứ thế này hung thủ không dám đến.”



Âu Dương khoát tay, “Chớ nên lo lắng, bình thường khi có quân vụ chúng ta cũng thường xuyên tụ họp tại nơi này, không có ai hoài nghi đâu.”



Mấy vị tướng quân còn lại cũng gật đầu, vỗ vỗ ngực, ý bảo – Yên tâm đi, thông minh lắm!



Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Có thể bắt được hung thủ không?”



“Cái đó…” Công Tôn nhìn trái nhìn phải, lúc này, Ân đại trù chạy vào.



Công Tôn hỏi ông, “Đã chuẩn bị xong rồi?”



Đại trù gật đầu, “Đều dựa theo an bài của tiên sinh mà chuẩn bị tốt.”



Công Tôn nói lời cảm tạ với ông ta.



Tiểu Tứ Tử đứng bên cạnh Công Tôn, chung quy vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó, nhìn về phía đám người tìm rồi lại tìm, cuối cùng, bé túm lấy Triệu Phổ, hỏi, “Cửu Cửu, Miêu Miêu và Bạch Bạch đâu rồi?”



Triệu Phổ cũng khó hiểu, vừa rồi Triển Chiêu gấp đến như vậy, hiện tại đang ở phương trời nào?



Bấy giờ, ngay cả người nhàn rỗi không có việc gì làm như Triệu Trinh cũng có mặt ở đây, chỉ thiếu mỗi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng với Ân Hậu và Thiên Tôn còn chưa trở về.



“Có chờ bọn họ không?” Triệu Phổ hỏi.



“Ừm… Có vẻ không kịp nữa rồi, mà nhắc tới thì hai người bọn họ đi đâu vậy?” Công Tôn khó hiểu.



Một ảnh vệ nói, vừa rồi hai người bọn họ tới kho sách một chuyến, sau đó liền vội vã rời khỏi quân doanh đi tới Hắc Phong Thành.



Nghi ngờ vẫn hoàn nghi ngờ, nhưng bắt hung thủ vẫn là việc quan trọng nhất, cho nên mọi người tạm thời không đợi hai người bọn họ, nghe theo sự an bài của Công Tôn.


“Cho nên nói!” Triển Chiêu cuối cùng cũng minh bạch, “Buổi tối chỉ cần đi đến nơi này, vô luận là nhìn về phía nào, đều có thể nhìn thấy một phần của Tiêu Yêu Lâu!”



“Nhất là thần chí đang trong tình trạng không minh mẫn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Phương pháp khiến cho người ta sinh ra ảo giác nhìn hướng nào cũng thấy một tòa tiểu lâu không tồn tại thật sự không nhiều lắm, người bình thường nghĩ cũng không ra. Thế nhưng có thể làm cho người ta tùy tiện nhìn một hướng rồi ngộ nhận là cách thức liên lạc của thượng tiên Tiêu Yêu Lâu, cách này lại có rất nhiều!”



“Ừm!” Ân Hậu vuốt cằm, “Có đạo lí, Thanh Liên Tự, Lạc Dương trà lâu cùng Thủy Hương Các, vô luận là người ở chỗ nào động tay động chân hạ một chút dược là có thể làm cho người đi ngang qua bị trúng chiêu. Đợi đến nửa đêm, đem người bị hạ mê dược mơ mơ màng màng rơi vào trạng thái mộng du rồi đưa đến chỗ của Huyết yêu, như vậy liền đại công cáo thành!”



“Mà Trần lão gia tử không nhớ được mặt của Huyết yêu.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Có thể là do đứng ở trong bóng tối!”



Dứt lời, Triển Chiêu chạy đến một vị trí ở bên trong ngõ nhỏ, nói, “Nếu xung quanh không có ánh sáng, đứng ở chỗ này, chỉ có ánh trăng chiếu lên trên người ta nhưng lại không chiếu tới mặt, Trần lão gia tử ý thức mơ hồ dĩ nhiên sẽ không thể nhớ kĩ mặt ta!”



“Hóa ra cách thức lại đơn giản như vậy.” Thiên Tôn gật đầu, “Làm được như vậy phải có ba địa phương này hỗ trợ mới được nha!”



“Cả ba chỗ này đều muốn giúp đỡ Huyết yêu sao?” Ân Hậu hỏi.



“Đồng phạm ẩn nấp?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời quay lại nhìn Thiên Tôn.



“Ngày đó, sau khi ta mang theo đứa nhỏ kia tiến vào tiểu lâu, quả thật tòa lâu đó bị người dùng nội lực làm cho rung sập.” Thiên Tôn nói, “Rất có thể là Huyền Đình làm.”



“Hơn nữa lúc sau, khi Huyền Đình tìm không được thỏi vàng có khắc chú văn cũng là lúc Xá Lợi tháp gần như đã bị vạch trần.” Triển Chiêu cảm thấy suy nghĩ của Thiên Tôn rất hợp lý, “Chúng ta chắc chắn phải điều tra Huyền Đình, bởi vì sợ bại lộ cho nên Huyết yêu mới xuống tay diệt khẩu.”



“Trà lâu cùng tiệm son đều là đồng lõa, vì sao lại làm ra chuyện này?” Triển Chiêu tò mò, Hay là nói không phải đồng phạm mà là bị khống chế?”



“Huyết yêu làm xôn xao dư luận, gây ra chuyện lớn như vậy, nếu là bị khống chế, nghĩ cách muốn tự bảo vệ mình không phải rất dễ sao? Thông báo cho Triệu gia quân là được mà.” Ân Hậu lại có cách nhìn bất đồng.



“Quả thực…” Bạch Ngọc Đường nhớ lại những gì mà Giao Giao chứng kiến tối hôm đó, “Đêm ấy, Huyền Đình một mình bước đi thong thả trong đêm khuya, có chút xu hướng bị dao động.”



“Không chừng hắn ta muốn tìm Triệu gia quân để đầu thú, kết quả chưa kịp đã bị giết.” Triển Chiêu cau mày, “Người trong Hắc Phong Thành bị lời đồn về Huyết yêu làm cho sợ hãi khắp nơi, cho dù có là người bất hạnh bỏ mạng ngoài ý muốn cũng sẽ bị nói là vì trúng Huyết chú mà chết.”



“Đây quả thật là một phương pháp nhiễu loạn lòng người rất tốt.” Ân Hậu thấp giọng nhắc nhở Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Loại kỹ xảo này, rất giống với cách làm việc của quân mật thám phe địch.”



Triển Chiêu mở to hai mắt, “Chẳng lẽ là nói, Huyết yêu là gian tế mà kẻ địch phái đến thành Hắc Phong?”



“Có phải là Huyết yêu hay không ta không rõ lắm.” Ân Hậu khoát tay, “Mai phục cũng quá lâu rồi.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, xác thực đã mai phục thật lâu đi.



“Nhưng hai tòa lâu này lại rất khó nói rõ.” Ân Hậu chỉ Thủy Hương Các cùng Lạc Dương trà lâu, “Có đôi khi thế sự khó lường, ai bị ai khống chế, ai bị ai lợi dụng, thật sự rất khó đoán trước.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, quyết định trước tiên đi đến tiệm son, giúp Triệu Phổ làm một cuộc điều tra, xem thử có phải là do gian tế nhân cơ hội quấy rối hay không.