Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 65 : Hắc Cầu

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Sophie



Beta: Linh



Một tiếng động thật lớn chấn động khắp núi rừng.



Công Tôn vốn đang ở biệt viện ngồi chờ đến sốt ruột, vừa nghe bên ngoài có động tĩnh liền mang theo Tiểu Tứ Tử chạy ra.



Cổng của biệt viện nằm trên ngã tư đường vây rất nhiều người, không ít người đến tham gia đấu giá đều là kẻ giang hồ, mọi người đều bàn tán xôn xao về hiện tượng lạ vừa rồi.



Công Tôn rất muốn đi xem, nhưng bị ảnh vệ khuyên trở về… Thời gian mà những ảnh vệ của Triệu Phổ đi theo Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử còn nhiều hơn so với đi theo Triệu Phổ, Triệu Phổ nói nếu hai người xảy ra chuyện bất trắc gì thì sẽ trừng trị theo quân pháp, ảnh vệ đành phải ở lại biệt viện, giữ không cho hai người đi ra ngoài.



Tiểu Lương Tử thẳng lưng bước đi, “Đệ có thể đi ra ngoài không! Đệ muốn đi xem xét tình hình!”



Ngay lúc Công Tôn và Tiểu Lương Tử đều sốt ruột thì Tiểu Tứ Tử lại chạy về hướng khác.



Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử chạy vào phòng của Triệu Phổ.



Ảnh vệ thấy vậy liền chạy đến cửa xem.



Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chạy vào trong nhà, bò lên bàn, mở rương sắt lấy Bách Hoa Đăng ra ngoài.



Nhóm ảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, ai cũng nghi ngờ. Công Tôn cũng không giải thích được.



Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cầm Bách Hoa Đăng chậm rãi chạy ra, bước qua cửa sau dẫn vào trong viện, đem Bách Hoa Đăng đặt lên bàn, bản thân bé cũng leo lên.



Tiểu Lương Tử đứng dưới bàn, tò mò nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cận Nhi, ngươi làm gì vậy?”



Tiểu Tứ Tử ôm Bách Hoa Đăng ngẩng mặt, cứ như là đang đợi gì đó.



Ngay tại thời điểm Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, một bóng đen bỗng xuất hiện ở ngay bên cạnh bé.



Các ảnh vệ “vụt” một tiếng từ nóc nhà nhảy xuống nhưng vẫn chậm một bước, bóng đen kia đã ôm lấy Tiểu Tứ Tử chợt lóe rồi biến mất…



Tiểu Lương Tử rượt theo ra khỏi biệt viện, miệng hô, “Sư công, chờ con với!”



Lúc các ảnh vệ vừa đáp xuống sân thì chỉ chụp hụt vào khoảng không, để lại Công Tôn đứng ngây người cạnh bên bàn – Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?



Nhìn lại, trong viện lúc này không còn Tiểu Tứ Tử cũng không còn Bách Hoa Đăng nữa, Tiểu Lương Tử cũng đã đuổi theo.



“Yêu… Yêu Trường Thiên?” Công Tôn thở dốc, “Yêu Trường Thiên mang Tiểu Tứ Tử đi rồi?!”



Các ảnh vệ đưa mắt nhìn nhau – Bóng đen vừa rồi thật sự là Yêu Trường Thiên, nhưng… Nói là Yêu Trường Thiên ôm Tiểu Tứ Tử đi mất, không bằng nói Tiểu Tứ Tử ôm Bách Hoa Đăng chờ Yêu Trường Thiên đến ôm bé đi thì đúng hơn!



“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn cũng không quản Triệu Phổ sẽ nói gì, nói với thứ trên nóc nhà.
Nhìn từ nét mặt của hai người cũng không hề có vẻ giương cung bạt kiếm, nhưng khí thế của hai đại cao thủ vẫn khiến cho bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cảm giác có chút khẩn trương.



Lâm Dạ Hỏa nhỏ giọng hỏi Ngô Nhất Họa, “Ngươi nói lão gia tử là tình địch của Hắc Cầu hả?”



Ngô Nhất Họa gật gật, “Ừ, còn không phải sao.”



“Từ lời đối thoại của hai bạch y nhân, bọn họ hẳn là cùng nghe lệnh từ một người.” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Chẳng lẽ người đó chính là Thôi Nhạn Thừa?”



Bạch Ngọc Đường cau mày, “Bởi vì hắn muốn Bạch Quỷ Vương sống lại nên đến tìm ông ngoại ta báo thù?”



“Ừ… Cái này không giống nhau cũng không có khả năng ít đi, muốn Bạch Quỷ Vương sống lại thì trước đó phải xử lý ông ngoại ngươi!” Ngô Nhất Họa cũng hiểu được vấn đề này cần phải nghiên cứu một chút.



Sắc mặt Bạch Ngọc Đường lại lạnh đi vài phần.



“Giữa hai người bọn họ võ công của ai tốt hơn?” Triển Chiêu hỏi.



Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Ngô Nhất Họa.



Ngô Nhất Họa suy nghĩ, “Ừm… Lúc ấy là ông ngoại ngươi hơn một chút.”



“Vậy hiện tại?” Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cùng đồng thanh hỏi.



Ngô Nhất Họa nhún vai, “Cái này sao…”



“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người nha!” Lâm Dạ Hỏa làm vẻ mặt nghiêm túc.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn, quay về phía xa bĩu môi.



Lâm Dạ Hỏa nhìn theo hướng bọn họ chỉ, mí mắt vừa nhấc… Chỉ thấy bên kia tới không ít người của Bạch Quỷ Tộc.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhận ra, đầu tiên phải làm thịt hai người lão già tóc trắng và thanh niên tóc trắng, cùng với một vài thích khách hắc y.



“Hình như là người ở bên kia nhiều hơn.” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa bên chúng ta có phần chịu thiệt.”



“Chịu thiệt chỗ nào?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.



“Ông ngoại ta không muốn giết người của Bạch Quỷ Tộc.” Bạch Ngọc Đường trả lời.



“Ừ.” Ngô Nhất Họa bất đắc dĩ gật đầu, “Điểm này quả thật là phải chịu thiệt, nhưng ngươi đừng quên một điểm.”



Tất cả mọi người “Soạt” một tiếng xoay mặt nhìn Ngô Nhất Họa – Là điểm gì?



Ngô Nhất Họa khẽ mỉm cười, “Lục Thiên Hàn cũng không phải là người dễ chọc.”.