Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 66 : Thanh Long Đảm

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Fin



Beta: Dương & Tử Sa



Lục Thiên Hàn đối mặt với Thôi Nhạn Thừa tại quan ải hạp, ân oán xích mích của hai người này không thể kể xiết. Đối với bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường thì đây chẳng qua cũng chỉ là mấy truyền thuyết, nhưng đối với hai người đang đứng đối diện lúc này mà rằng, thì chính là yêu hận tình thù của cả một đời.



Đứng trên lập trường của bọn Triển Chiêu, trước đây Yêu Trường Thiên cùng binh mã Bạch Quỷ Tộc đều đại biểu cho – Kẻ xấu.



Nhưng Thôi Nhạn Thừa đang đứng ở chỗ cao kia không khỏi làm cho người ta cảm giác hắn cùng nhóm người bằng tuổi Lục Thiên Hàn có phần liên hệ với nhau rất vi diệu, rất khó dùng tốt hay xấu để phân chia bọn họ.



Sau khi Thôi Nhạn Thừa nhìn Lục Thiên Hàn một lát thì thu hồi tầm mắt, liếc những người khác đang đứng trên núi đá một cái, ánh mắt quét qua Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường Lâm Dạ Hỏa, cuối cùng rơi xuống trên người Ngô Nhất Họa.



Thôi Nhạn Thừa khẽ cau mày, mở miệng, “Thế mà ngươi vẫn còn sống…”



Ngô Nhất Họa khoanh tay, vẫn như trước bày ra dáng vẻ ốm đau mà tựa vào trên núi đá, mỉm cười, “Như nhau như nhau thôi.”



Thôi Nhạn Thừa giương mắt, nhìn Lục Thiên Hàn, “Chủ nhân ta đâu?”



Lục Thiên Hàn trả lời, “Chết lâu rồi.”



Lục Thiên Hàn vừa dứt lời, Thôi Nhạn Thừa còn chưa gấp, những người Bạch Quỷ Tộc ở chân núi lại nóng nảy trước.



Lão già lúc trước từng hạ sát thủ với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mở miệng tới một câu, “Ngươi thối lắm…”



Khi lời của hắn vừa thốt ra khỏi miệng, liền nghe thấy một tiếng “Chát” thanh thúy vang lên.



Lão già bị tát một bạt tai muốn lảo đảo, bối rối đứng yên tại chỗ, nhìn lại trên gương mặt tái nhợt của hắn, xuất hiện dấu năm ngón tay rất rõ ràng.



Mọi người cũng có chút mờ mịt… Bên cạnh lão già không có ai… Là kẻ nào tát hắn?



Triển Chiêu từ hình dáng dấu tay trên mặt lão già cũng đoán được là dấu tay của Chuột nhà y, dấu tay trông rất đẹp, người thường không thể sánh bằng.



Lâm Dạ Hỏa xoay mặt nhìn tay áo vẫn còn đang lay động của Bạch Ngọc Đường. Cái tát này của Bạch Lão Ngũ quá dứt khoát lưu loát, đánh rất chuẩn! Cách Không Chưởng quả là rất hữu dụng trong tình huống như thế này.



Tầm mắt của Thôi Nhạn Thừa lại một lần nữa trở lại trên người bọn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa.



Sau khi quan sát ba người kia người trẻ tuổi kia một lát, Thôi Nhạn Thừa nhẹ giọng nói, “Là truyền nhân của Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Thánh Tăng sao… Quả là có thể thấy được chút bóng dáng.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không có phản ứng gì, Lâm Dạ Hỏa đã xù lông, “Ngươi có thể thấy bóng dáng của Hòa thượng mập kia trên người ta ư? Đại thúc à, ánh mắt của ngươi không có vấn đề gì đấy chứ?!”



Thôi Nhạn Thừa sau khi nghe xong lời của Lâm Dạ Hỏa thì tựa hồ có chút thất thần, sau đó lại có chút mờ mịt, trong mắt hình như còn thoáng qua một chút ý cười, nhạt đến mức không dễ phát hiện, nhưng lại cảm thấy hắn thật sự đang cười…



Ngô Nhất Họa đưa tay vỗ vỗ Lâm Dạ Hỏa đang bất mãn, nói, “Ngươi khoan hãy nói đã, năm đó cũng là Thiên Tôn Ân Hậu mỗi người một bên đứng ở phía trước, còn Đại hòa thượng ở một bên nói huyên thuyên không dứt, ‘không nên sát sinh nha, phải biết yêu thương vạn vật trên thế gian…’”



Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa co giật một cái, thì ra Hòa thượng nhà hắn từ một trăm năm trước đã có loại đức hạnh này rồi… Nhưng giờ cũng vậy, thời điểm bọn đồ tử đồ tôn của Hỏa Phượng Đường luyện công, ông ấy không hề ở bên cạnh chỉ điểm, ngược lại lại chỉ mặt đất không ngừng kêu “Coi chừng con kiến…”



“Mặc dù nội dung làm phiền người khác có chút bất đồng, nhưng trình độ om sòm thì đúng là không khác biệt lắm.” Ngô Nhất Họa cũng cười.




Tất cả mọi người nhìn về phía Thôi Nhạn Thừa, đúng vậy… Chỉ thấy Thanh Long Đảm trong tay hắn đang nhỏ đi từng chút một. Mới vừa rồi một bàn tay còn cầm không hết, bây giờ gần như đã bị nắm trọn ở trong lòng bàn tay rồi, hơn nữa tay của hắn còn đang từ từ siết chặt lại, đồng thời… ngón tay cũng bắt đầu hóa xanh.



Đám Triển Chiêu đều nhìn Ngô Nhất Họa.



Sắc mặt của Ngô Nhất Họa hơi xấu đi, “Thứ kia là thật sao… Nhìn qua trông rất thật…”



Bạch Ngọc Đường vung tay.



“Ngọc Đường!” Triển Chiêu vừa không nắm chặt một cái, Bạch Ngọc Đường đã định đi đến bên cạnh ông ngoại hắn.



Nhưng Ngũ Gia vừa mới đi lên phía trước một bước, Ngô Nhất Họa vươn tay kéo hắn lại.



Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại, ánh mắt cũng phát lạnh.



Ngô Nhất Họa chợt cảm thấy nhiệt độ bốn phía giảm dần, trên tay cũng xuất hiện một lớp băng vụn, vội vàng hất tay.



Triển Chiêu cũng kéo Bạch Ngọc Đường – Sao lại động thủ với cả Tiểu Họa thúc.



Bạch Ngọc Đường cau mày lắc đầu, “Không phải ta làm.”



Tất cả mọi người sửng sốt.



Lâm Dạ Hỏa thử tiến lên phía trước một bước…



Chỉ thấy dưới chân Lục Thiên Hàn đã bị đóng băng thành một mảnh… Lớp băng đang nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.



“Chậc chậc…” Ngô Nhất Họa kéo mọi người hướng lui về phía sau.



“Tình huống thế nào ạ?” Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa vừa giữ chặt Bạch Ngọc Đường vừa hỏi.



“Có biến động!” Ngô Nhất Họa nói chưa hết lời, khắp bốn phía đột nhiên tối sầm.



Mọi người theo bản năng ngửa mặt lên nhìn… Chỉ thấy mây đen vần vũ trên đỉnh đầu, giữa những tầng mây chính là con cự mãng màu đen vừa mới quay cuồng kia, Hắc Cầu Trận lúc này mạnh hơn nhiều so với ban nãy.



Khi mây đen đang dần che lấp bầu trời, chợt một trận bão tuyết đổ xuống…



“Lạnh quá!” Lâm Dạ Hỏa dậm chân vung y phục, trên người rơi xuống toàn sương giá… Nhìn lại bốn phía, vô số băng nhũ dần dần hình thành, bông tuyết lớn che mờ tầm nhìn.



Bạch Ngọc Đường rút tay lại, muốn thoát khỏi Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa, định lên núi.



Triển Chiêu bắt hắn lại.



Bạch Ngọc Đường nói, “Miêu Nhi, đừng cản ta.”



“Ai thèm cản ngươi!” Triển Chiêu chạy đến bên cạnh hắn, xua đi bông tuyết trước mắt, “Ta với ngươi cùng đi!”.