Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 82 : Khiêu chiến
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Edit & beta: Fin
Sau khi mọi người rời khỏi Phong Tê Cốc, trên đường quay về hoàng thành thành Hỏa Luyện, mưa vẫn còn rơi liên tục… cơn mưa không hề có dấu hiệu chuyển nhỏ.
Trên đường trở về, bốn người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa cùng đi song song ở hàng cuối.
Giữa bốn người không hề trao đổi câu gì, đều cúi đầu vừa đi vừa chìm vào tâm tư riêng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên trao đổi ánh mắt một cái, biểu tình tương đối nghiêm túc.
Công Tôn đi tuốt ở đằng trước ôm Tiểu Tứ Tử hỏi Giả Ảnh đang thay bọn họ che dù, “Bốn người họ đang làm gì thế?”
Giả Ảnh bất đắc dĩ cười cười, “Đại khái là đang thương lượng mấy thứ kiểu như làm thế nào để khi sư diệt tổ?”
“Bọn họ thật sự muốn cùng liên thủ chiến Thiên Tôn sao?” Trâu Lương có chút kinh ngạc, “Hay là Ân Hậu?”
“Vô luận là người nào…” Túc Thanh bày tỏ sự hoài nghi, “Có thể đánh thắng sao?”
Công Tôn vốn không biết võ công, trái lại hỏi, “Bốn người bọn họ liên thủ lại, hơn nữa còn thêm cả Giao Giao, chẳng lẽ đánh không lại một mình Thiên Tôn hoặc Ân Hậu à? Mà bốn người hơn hai mươi tuổi đầu vây đánh lão nhân đã hơn một trăm tuổi! Quả thực là táng tận thiên lương a!”
Mọi người dở khóc dở cười nhìn Công Tôn.
Tiểu Tứ Tử được Công Tôn ôm, một tay nâng cằm, tựa lên bả vai Công Tôn nhìn bốn người phía sau phát ra một tiếng “Ừm.”
Công Tôn nhìn bé, “Con cảm thấy thế nào? Có hy vọng không?”
Tiểu Tứ Tử ngoẹo đầu suy nghĩ, “Có thể thử một chút nha.”
Công Tôn không khỏi có chút ngoài ý muốn, “Con hiểu chuyện gì đang xảy ra hả?”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Miêu Miêu, Bạch Bạch, Cửu Cửu và Tiểu Lâm Tử muốn cùng liên thủ khiêu chiến Tôn Tôn và Ân Ân phải không?”
“Chính xác mà nói thì chính là bốn đánh một.” Giả Ảnh nhắc nhở, “Bốn đánh hai thì tuyệt đối không thể đùa được, nhưng nếu mà bốn đánh một thì cũng lại có chút không đúng…”
Tiểu Lương Tử kích động vô cùng, “Lại có kịch hay để xem rồi! Rốt cục ta cũng đợi được đến ngày này nha! So với lần trước Hỏa Kê tư đấu với sư phụ ta còn phấn kích hơn a!”
Mọi người mắt thấy đại môn hoàng thành đang ở ngay trước mặt.
Rốt cuộc, Triệu Phổ mở miệng hỏi, “Thử hay không thử?”
Ba người bên cạnh đều gật đầu… Muốn thử!
“Thử ai đây?” Triển Chiêu hỏi, “Thiên Tôn hay là ông ngoại ta?”
Lâm Dạ Hỏa cau mũi, “Cái đó… Nếu là Ân Hậu thì thôi đi…”
“Tại sao?” ba người khác đồng thanh hỏi.
“Hơi sợ!” Hỏa Phượng vỗ ngực.
Bạch Ngọc Đường có chút phiền muộn, “Ngươi sợ Ân Hậu chứ không sợ sư phụ ta?”
Lâm Dạ Hỏa buông tay, “Chỉ một chiêu Ma Vương Thiểm của Ân Hậu thôi đã hạ gục chúng ta rồi, không phải sao? Còn đánh cái rắm á?”
Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu, “Nếu trời mưa thì việc đối phó Ma Vương Thiểm không thành vấn đề.”
Triệu Phổ ngẩng mặt lên suy nghĩ một chút, “Đúng vậy… có thể dựng tường băng để chống đỡ Ma Vương Thiểm.”
Triển Chiêu khoát tay, “Ma Vương Thiểm sẽ thương tổn đến người vô tội, ông ngoại ta sẽ không dùng đâu.”
“Không phải Thiên Tôn cũng có một chiêu tương tự với Ma Vương Thiểm sao, công phu đó chỉ có ông ấy mới học được còn Ân Hậu thì không?” Lâm Dạ Hỏa nhắc nhở.
“Ta thì lại cảm thấy khả năng chiến với Ân Hậu tương đối tốt hơn một chút.” Triệu Phổ mở miệng.
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đều gật đầu.
“Nói đơn giản hơn một chút, vô luận là rất thích tàn nhẫn tranh đấu hay là tranh quyền đoạt lợi… Con người phải luôn có lý do nào đó mới có thể ngày một trở nên mạnh mẽ hơn.” Ân Hậu nói, “Nhưng mà Lão Quỷ kia thì lại không giống.”
Công Tôn bị Ân Hậu gợi lên lòng hiếu kỳ, hỏi ông, “Vậy Ân Hậu còn người thì sao? Tại sao người học công phu?”
“Vì báo thù a.” Ân Hậu hơi nhướng mày.
“Báo thù?” Công Tôn cả kinh, “Tìm ai báo thù?”
Ân Hậu thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước, không nhanh không chậm nói, “Người trong thiên hạ.”
Công Tôn cho là mình nghe nhầm, trợn to hai mắt nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu dường như chú ý tới tầm mắt của y, liền chuyển mắt qua nhìn y.
Tử Ảnh còn đụng phải Giả Ảnh một chút.
Lúc này, mấy ảnh vệ đứng ở bên cạnh Công Tôn cũng không biết vì sao đều bước sang ra xa bước.
Tử Ảnh còn đụng Giả Ảnh một cái.
Giả Ảnh cũng kinh hãi – Ân Hậu chỉ hơi lơ đãng liếc mắt một cái, khắp cả người hắn không hiểu sao bỗng trở nên rét lạnh, ánh mắt thật là đáng sợ, ông ta vừa nhớ lại cái gì đó…
Trong nháy mắt, bầu không khí tựa hồ đọng lại.
Đúng lúc này, Tiểu Tứ Tử vẫn còn ở Công Tôn trong ngực đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng chọt lên sống mũi Ân Hậu một cái, “Không thể nha, thật là dọa người đấy.”
Ân Hậu sửng sốt.
Công Tôn vội vàng bắt lấy tay Tiểu Tứ Tử, “Ai, không được vô lễ!”
Ân Hậu nhẹ nhàng sờ sờ sống mũi mình.
Nhóm ảnh vệ cũng thở phào nhẹ nhõm – Cảm giác ngay cả lông mao cũng dựng đứng lên đó rốt cuộc cũng biến mất, vừa rồi Ân Hậu hẳn cũng không phải cố ý, chẳng qua là…
Ân Hậu lắc đầu một cái, đôi khi Tiểu Tứ Tử không cẩn thận làm ra một số loại động tác, sẽ luôn khiến cho ông cảm thấy vô cùng quen thuộc… Trước kia lúc mình lệ khí quá nặng, Yêu Vương cũng sẽ chọt lên sống mũi ông một cái như vậy.
Ân Hậu lại liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử một cái… Nhưng lúc này lại bị Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử hấp dẫn lực chú ý.
Chỉ thấy Công Tôn đang trợn to hai mắt nhìn ông chằm chằm, tầm mắt vẫn chưa từng dời đi.
Ân Hậu khẽ cau mày, hỏi Công Tôn, “Ngươi không sợ sao?”
Công Tôn nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu ý của Ân Hậu.
Ân Hậu nhìn chằm chằm Công Tôn hồi lâu, sau đó thu hồi tầm mắt, không nói thêm lời nào nữa, ông chỉ cúi đầu, tựa hồ là đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, nghĩ đến thất thần.
Tử Ảnh nháy mắt với Giả Ảnh – Công Tôn có vẻ như cái gì cũng không sợ nha! Ánh nhìn vừa rồi của Ân Hậu, đừng nói y là người không có công phu, quân nhân bình thường cũng phải bị hù dọa cho ngất xỉu.
Giả Ảnh gật đầu một cái, đúng vậy… Bình thường người có võ công tốt ánh mắt cũng sáng như ngọn đuốc, không nói đến hai người Triển Chiêu Lâm Dạ Hỏa tương đối hòa khí, còn hai người Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường này không dễ sống chung, người bình thường cũng không dám nhìn thẳng vào bọn họ.
Nhưng Công Tôn khi vừa gặp Triệu Phổ đã dám cùng hắn mặt nhìn đối mặt, vốn chỉ cảm thấy y là Thư Sách dễ nổi nóng, nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, vị tiên sinh tay trói gà không chặt này, có một loại khí phách… Quả thật rất to gan lớn mật!
“Bắt đầu!”
Lúc này, chợt nghe Trâu Lương nói một tiếng.
Mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên… Ở nơi xa, đã phong vân biến sắc…