Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 81 : Giao
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Edit: Linh
Beta: Fin
Đột nhiên trời đổ mưa to tầm tã, khiến cho dân chúng thành Hỏa Luyện được một phen kích động.
Nhưng cơn mưa này to đến mức quỷ quái, Thiên Tôn và Ân Hậu nhìn cơn mưa, không hiểu sao lại nhớ tới một số chuyện cũ, đều mơ hồ cảm thấy được sắp xảy ra chuyện gì đó.
Mà lúc này mọi người trong Phong Tê Cốc ngay từ đầu không thèm để ý, dần dần cũng phải bắt đầu lo ngại.
Tại sao lại lo ngại?
Tiểu Lương Tử chỉ vào chín nhánh thác nước đã gần tiếp nhập với nhau xung quanh Hoả Luyện Cung, và cả nước trong thủy đàm đang tràn đầy lên, “Cứ chảy như vậy, có khi nào Hoả Luyện Cung chìm nghỉm luôn không?”
Không cần Tiểu Lương Tử phải lên tiếng nói ra, không ít người ở đây đều đã nghĩ đến điều này, chỉ mới mưa một lát mà nước đã ngập kín xung quanh Hoả Luyện Cung rồi, nếu mưa hơn nửa canh giờ thì có thể xác định chắc chắn là bị ngập hoàn toàn trong nước.
…
Cứ lo âu như vậy suốt nửa canh giờ, nhưng sau khi mực nước dâng lên vừa ngập kín mặt đất thì liền ổn định, không dâng lên nữa.
Tất cả mọi người nhíu mày – Vừa rồi rõ ràng nước tràn lên nhanh như vậy, sao bây giờ lại không lên nữa? Rõ ràng lượng nước không hề giảm bớt mà.
“Hẳn là có xây dựng đường dẫn nước?” Triệu Phổ nói, “Có lẽ nằm ở đâu đó gần đây, một khi nước tràn đến vị trí kia thì sẽ bị dẫn cho chảy sang nơi khác, có thể là chảy xuống đất gì đó?”
“Chắc là vậy.” Công Tôn cũng gật đầu, “Người thiết kế đúng là tính toán rất chu đáo.”
Triển Chiêu hơi cau mày, chỉ thế thôi sao? Nhưng vì sao Giao Giao lại nhắc nhở Bạch Ngọc Đường phải cẩn thận “Nước”? Còn nữa, tại sao phải kiến tạo Hỏa Luyện Cung ở nơi không nên có “nước” tại thành Hỏa Luyện? Liệu có quan hệ gì với trận mưa bất thình này không?
Lúc này, lão Kiền đi tới, cầm trong tay mấy cái ô, giao cho mọi người, “Đừng đứng ở đây nữa, đi nhanh đi!”
Liệt Tâm Dương túm lão già, “Này lão Kiền, ngươi cũng đừng ở đây một mình nữa, theo ta hồi cung đi?”
Lão Kiền bị hắn chọc cười, “Ta với ngươi trở về gì chứ? Ta là Người giữ cửa của Hoả Luyện Cung chứ không phải là Người giữ cửa Hoàng thành của ngươi!”
Lão Kiền vừa nói vừa xấu tính đuổi mọi người đi.
Triệu Phổ nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu buông tay – Đoán chừng bây giờ có hỏi thêm không ra cái gì khác nữa đâu, việc cấp bách bây giờ trừ bỏ Người giữ cửa này, có phải nên đi tìm cái tên đã đánh cắp cái chìa khoá kia hay không?
Triệu Phổ cảm thấy cũng có lý, xung quanh Hoả Luyện Cung thủ vệ nghiêm ngặt, đi về trước rồi nói sau.
Nhưng Bạch Ngọc Đường hình như còn có chuyện khác muốn hỏi, không vội đi mà ngăn lại lão Kiền đang muốn vào nhà, “Ngươi có thể nhìn thấy Giao nhân bên cạnh ta?”
Lão già híp mắt, khó chịu mà hừ một tiếng, “Ta chỉ có thể nhìn thấy hình dáng.”
“Ngươi cảm thấy nó rất nhỏ sao?” Bạch Ngọc Đường truy hỏi, “Nó còn lớn bao nhiêu nữa?”
“Ha ha ha…” Hình như lão già này cảm thấy vấn đề của Bạch Ngọc Đường hết sức buồn cười, liền ngửa đầu cười to, “Lớn? Hỏi hay lắm, con lớn nhất mà ngươi từng gặp qua, là lớn bao nhiêu?”
Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, hắn nhớ lại thứ ở bên dưới lớp băng của Trầm Tinh Điện ở gần Băng Nguyên Đảo, thứ mà hắn nhìn thấy chính là hình dáng của các Giao nhân, con lớn nhất… Thậm chí có thể to như một con thuyền lớn? Chứ không phải loại nhỏ như thuyền hoa nhà hắn?
“Nhưng mà… Vì sao lại có hình thái đuôi cá?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc.
Tất cả mọi người có chút đăm chiêu – Đúng vậy… sẽ có nhiều đến chừng nào đây?
“Chiến với đám hỗn tạp sẽ không có tác dụng.” Lão Kiền nhướng mày, “Ngươi được cao thủ nhà ngươi nuôi lớn như vậy, sao lại không cần hả?”
Bạch Ngọc Đường cả kinh, “Ngươi nói, muốn ta cùng Giao nhân liên thủ chiến sư phụ ta?”
Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa, Triệu Phổ đều nhịn không được mà liếc mắt nhìn nhau một cái – Bạch Ngọc Đường thêm Giao Giao, có thể đánh Thiên Tôn sao?
Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu, “Cho dù có thêm nữa cũng đánh không lại đâu.”
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa run rẩy gật đầu, “Sẽ bị đánh rất thảm đó.”
Triệu Phổ cũng gật đầu, “Tuyệt đối.”
“Vậy thì thêm một người nữa.” Lão Kiền chỉ Triển Chiêu, lại chỉ Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hoả, “Cùng lên luôn, bốn người các ngươi, dùng thêm Giao nhân nữa…”
Tất cả mọi người sửng sốt, mặt nhăn thành một đống.
“Trước kia cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới việc liên thủ a!”
“Đúng vậy… Ta vẫn cảm thấy phải luyện thêm bảy tám chục năm nữa mới có thể đánh thắng Đại hoà thượng.”
“Không thể đánh ngang tay được, chủ yếu là vì nội lực còn kém rất xa.”
“Với cả kinh nghiệm tác chiến không đủ nữa.”
“Nhưng nội lực bốn người chúng ta vùng lên không phải gần cả trăm sao?”
“Đúng vậy, thêm cả Giao Giao nữa, tuỳ tiện chọn một người đánh thử xem!”
“Không chừng có thể đánh thắng thật thì sao?”
Lâm Dạ Hoả đột nhiên ngẩng đầu, “Nếu mà đánh thắng…”
Mọi người nhìn biểu tình hạnh phúc không ức chế được trên mặt của bốn vị ‘cao thủ’ này, ánh mắt lấp lóe sáng trưng – Có thể đánh thắng lão nhân kiêu ngạo nhà mình nha!
Công Tôn lắc đầu, cả một đám đệ tử bất hiếu a…
…
“A… Hắt xì…”
Giữa thành Hỏa Luyện rộng lớn, Ân Hậu đang ngồi trong phòng ngắm mưa ngoài cửa sổ thì nghe thấy Thiên Tôn bên cạnh đột nhiên hắt xì một cái.
Ân Hậu kinh hãi mở to mắt nhìn y – Ngươi đây là… bị cảm lạnh sao?
Thiên Tôn xoa xoa mũi liếc mắt nhìn ông, “Sao có thể chứ?”
“Rốt cuộc là mưa bao lâu đây…” Ân Hậu dựa vào cửa sổ.
Thiên Tôn cũng dựa vào cửa sổ… Hai người đều cùng lúc ngáp một cái, thở dài, “Thật nhàm chán… Không có chuyện gì thú vị sao?”.