Hai Đời Chồng
Chương 15 :
Ngày đăng: 11:14 18/04/20
Thấy tôi không nói con Linh khoanh hai tay trước ngực tỏ vẻ trịch thượng nhếch mép:
- Sao? Gặp chị ở đây không vui sao?
Chị! Nói ra cái từ đấy mà tôi chỉ muốn khạc nhổ hết những cái dơ bẩn vào mặt nó.
- Tao không rảnh để nói chuyện với mày!
Nói rồi tôi vội bước ra ngoài, ra đến nơi mấy cậu luật sư nói chuyện với nhau:
- Này, khách hàng hôm nay toàn người xinh nhỉ. Nhưng khách hàng của anh Lâm đúng là đỉnh của đỉnh. Tớ thích cái nét xinh của cô ấy ghê.
- Ừ xinh thật, chắc vẫn là sinh viên. Mà cô bé tên Linh cũng xinh mà. Có điều sao công ty đó lại để một nhân viên thực tập đi làm mấy việc này nhỉ? Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì sất. Mà nghe nói Quảng Ninh phát triển, vụ nhỏ thế này dưới đó cũng giải quyết được tìm lên tận văn phòng mình cũng là đầu tư phết đấy.
Tôi nghe đến đây cũng vỡ lẽ ra, hoá ra con Linh lên đây giải quyết chuyện công ty. Có điều chẳng cần đoán già đoán non cũng biết việc nó tìm vào tận văn phòng luật này là có ý đồ cả. Từ hôm trước về gặp Lâm, tôi đã nhìn thấy vẻ thèm khát của nó rồi, nhưng còn tên Thắng đâu, còn cái thai mà nó nói đâu? Rốt cuộc nó và Thắng đã xảy ra chuyện gì sao? Khi còn đang nghĩ ngợi con Linh cũng bước ra, nó cầm tập hồ sơ giọng thảo mai nói:
- Giám đốc của tôi muốn luật sư Lâm nhận vụ này. Vậy cho tôi hỏi phòng của luật sư Lâm ở đâu ạ?
Một cậu nhân viên nhìn con Linh đáp:
- Thực ra vụ này đơn giản, ai nhận cũng đều được cả mà.
- Tôi biết, có điều đây là yêu cầu của giám đốc công ty tôi. Tôi chỉ là nhân viên nên chỉ biết nghe lời sếp chứ đâu dám trái.
Tôi thấy vậy liền cười trong lòng, cái ý đồ của con Linh rõ như ban ngày. Thật đáng tiếc, Lâm đã có người đàn ông của anh ta. Tôi khoanh hai tay khẽ nói:
- Phòng của anh Lâm bên tay trái kia kìa. Mà thôi để tôi dẫn vào
Nói rồi tôi đi trước, con Linh nghiến rằng ken két đi phía sau. Lâm lúc này đang ngồi làm việc, tôi đưa sấp giấy cho anh ta rồi nói:
- Giấy tôi làm xong rồi đây thôi tôi đi về nhé. À có người tìm anh này.
Lâm ngước mắt nhìn lên, con Linh liền cúi xuống khép nép:
- Ừ được rồi ăn cơm thôi tôi đói rồi.
Trong lúc ăn cơm tôi hỏi Lâm:
- Thế sáng nay anh có nhận giải quyết vụ của con Linh không?
- À chị gái cô đấy hả?
- Nó không phải chị tôi. Đừng gọi thế tôi thấy bẩn dòng máu chảy trong người lắm.
- Tôi có nhận.
Cũng dễ dãi ghê, mà thôi, nhận thì nhận, cong như anh ta tôi chả tin con Linh bẻ thẳng lại được. Lâm vừa gắp miếng cá vừa nói tiếp:
- Mà này tôi vừa biết một tin.
- Tin gì?
- Gã người yêu cũ của cô dính đến vụ tiền nong gì ở công ty ấy nên bị giáng chức xuống rồi.
Vụ con Linh cuỗm Thắng tôi có kể cho Lâm nghe từ hồi còn ở nhà cũ. Hoá ra là vậy, bảo sao con Linh lại nhanh chóng rũ bỏ mà đi la liếm người khác. Ban đầu còn nghĩ nó vì yêu mà cướp Thắng, hoá ra cũng vì tiền bạc. Bố khỉ cái loại còn thua cả con phò. Mà thằng cha Thắng cũng vừa lắm cơ, tự dưng tôi lại thấy hả hê kinh khủng, bữa cơm đó tôi ăn ba bát cơm lận. Tôi biết chứ, sao không biết Thắng là kẻ tham vọng, nhưng tham vọng lắm thì nghiệp cũng quật cho tới bên thôi. Không bị đuổi việc đã là may rồi đấy, từ lúc ba mẹ anh ta khinh tôi, coi thường tôi và luôn đặt kì vọng ở anh ta quá nhiều tôi đã nghĩ đến cái ngày này rồi mà. Chỉ là không ngờ nó sớm đến vậy, sớm một cách dã man tàn bạo. Thú thực giờ hỏi tôi còn tình cảm với Thắng không tôi sẽ nói luôn là KHÔNG! Một chút cũng không, cái thứ tình cảm rẻ rách ấy tôi đã kịp ném vào sọt rác từ lâu. Giờ tôi lại thấy may mắn, may mắn khi không phải dây vào loại người như anh ta. Chắc chắn nhà Long hay nhà Thắng đều là ngục tù đày đoạ quãng đời thanh xuân của tôi cả thôi.
Ăn xong dọn dẹp tôi định đi ngủ thì thấy Lâm cũng bước lên cầu thang. Thế nhưng mới đi được mấy bước anh ta lại quay lại về phía tôi rồi nói:
- Mà này...
- Sao vậy?
- Từ sau không có tôi ở nhà thì không sao chứ có tôi cô mặc cái cooc xê vào nhé. Tôi cũng là đàn ông đấy, cô ăn mặc hớ hênh còn cọ cọ vào người tôi đến lúc tôi nổi cơn lên lại bảo tôi dâm dê đê điện.
Nói rồi anh ta xoay người bước hẳn cầu thang, tôi bước vào phòng suýt cười thành tiếng. Hẳn là đàn ông. Ừ mà làm gì có mấy ai cong lại nhận mình cong đâu cơ chứ, phải anh men lắm, men như Thanh Bạch vậy luôn. Tôi nằm cả trưa mà miệng không khép được lại, bỗng dưng tôi thấy tên Lâm này đáng yêu kinh khủng... đáng tiếc tôi cũng không phải loại có bản lĩnh bẻ cong thành thẳng được!