Hai Đời Chồng

Chương 16 :

Ngày đăng: 11:14 18/04/20


Ngày hôm sau, sau suốt một đêm suy nghĩ tôi cùng tôi quyết định gọi cho Long. Bản thân tôi đúng là ban đầu rất ích kỉ, không muốn dính líu gì tới họ hàng hang hốc nhà anh ta, nhưng ngẫm cho cùng nếu việc này tôi không nói tôi sợ sẽ hối hận cả đời. Có lẽ không phải tự dưng chị ấy xuất hiện trong những giấc mơ của tôi, có lẽ không tìm thấy một ai để có thể báo mộng mà nếu như tôi còn không nói thì oan hồn ấy bao giờ mới được siêu thoát. Đây còn là hai người, thậm chí có thể còn có cả đứa con đã mất của tôi trong căn nhà ấy.



Đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh, tim tôi bỗng dưng cũng đập thình thịch như thể anh ta có thể tóm tôi qua điện thoại được.



- Alo.



- Tôi Phương đây!



Nghe giọng tôi Long bất chợt im lặng một lúc, cuối cùng mới nói tiếp:



- Em... em sao lại gọi cho tôi?



Từ trước tới nay Long chưa từng gọi tôi một chữ "em". Tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn dấy lên cảm giác coi thường đáp:



- Tôi gọi là vì chuyện của vợ cũ của anh. Trước tôi có nhắn tin nhưng không biết anh đã tìm thầy tìm thợ...



- Phương! Mình gặp nhau nói chuyện đi, chuyện này nói qua điện thoại cũng không tiện.



- Gặp để cả nhà anh bắt tôi à? Tôi đâu có ngu.



- Không! Tôi đi một mình thôi, em hẹn địa điểm ở đâu cũng được, gần nơi em sống cũng được, muốn thì em gọi thêm bảo vệ đưa em đi cùng cũng không sao, nhưng chuyện này rất dài dòng, tôi muốn gặp em để nói. Được không?



Nghe giọng thành khẩn của Long tôi cũng không muốn chối từ. Vả lại sao tôi phải sợ chứ, đất nước có pháp luật chứ đâu phải sống kiểu thời phong kiến giống nhà anh ta, tôi đã thoát ra rồi việc gì mà không ngẩng cao đầu mà sống chứ chui lủi làm gì. Nghĩ vậy tôi liền đồng ý, chiều Lâm đi làm về tôi liền nói anh ta thuê giúp tôi hai tên bảo vệ, tiền cứ tính vào tiền nợ. Lâm nghe vậy trợn tròn mắt hỏi lại:



- Cô thuê bảo vệ làm gì?



- Tôi đi gặp gã chồng cũ để nói về cái chuyện hôm trước tôi nói với anh đó.



- Không cần thuê!



- Sao không cần, nhỡ đến đó anh ta bắt cóc tôi rồi ai chịu trách nhiệm?



- Tôi chịu!



- Đến lúc tôi chết rồi anh chịu kiểu gì? Tôi mới hơn hai mươi tuổi, còn hai mảnh đất chưa bán, cuộc đời khổ hạnh mấy chục năm nay rồi, tương lai tươi đẹp đang chờ giờ chết ra đấy phí cả cái đời này.



- Tôi đi cùng cô.



Lần này thì đến tôi kinh ngạc, tôi nhìn anh ta lắp bắp hỏi:




Đến sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy Lâm đã đi làm. Đầu tôi ong ong như búa bổ, thực sự không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Có điều trong đầu tôi vẫn loáng thoáng và biết đêm qua tôi và Lâm không có chuyện gì đi quá giới hạn, hình như khi tôi lịm đi Lâm cũng bỏ lên phòng. Đấy tôi biết mà, phơi thân ra thì anh ta cũng bất lực, cố thể hiện mình men trước mặt tôi làm gì nhỉ. Khi còn đang suy nghĩ miên man thì điện thoại tôi vang lên và kết thúc. Tôi vừa mở máy chợt phát hiện ba mươi lăm cuộc gọi nhỡ từ số của ba tôi. Còn chưa kịp bấm vào thì máy lại kêu, số điện thoại này chỉ có Lâm, cô Liên biết, ba tôi mà biết chắc chắn chỉ có xuống gây áp lực với cô Liên nên mới có. Mặc dù không muốn nghe nhưng tôi vì gọi quá nhiều tôi vẫn phải nhấn nút. Vừa alo đầu dây bên kia đã ho sù sụ rồi nói:



- Phương à, ba đây con.



- Có chuyện gì thế?



- Con đang ở đâu vậy? Con có khoẻ không?



Cả đời ba tôi chưa từng hỏi tôi khoẻ không, đi đâu cũng chưa một lần hỏi han, mấy câu này của ông thật khiến tôi nổi cả da gà. Tôi cười nhạt đáp:



- Có chuyện gì thì ba nói đi! Đừng úp úp mở mở mất thời gian.



- Con à. Ba mẹ xin lỗi vì thời gian qua đã để con chịu khổ...



- Ba! Ba không cần phải diễn thế này đâu! Có gì nói thẳng ra, ba cần gì ở con?



Tôi nói đến đây chợt nghe bên ngoài có tiếng rì rầm của mụ Lĩnh. Sao tôi không đoán được ra chứ? Mụ ta biết tôi đã rõ việc tôi không phải con ruột mụ ta nên giờ lại bày trò để ba tôi gọi. Ba tôi một lúc sau mới cất lời nói tiếp:



- Ba dạo này đang ốm...



- Ba ốm thì có bà Lĩnh với con Linh chăm sóc, gọi con làm gì? Muốn mòi tiền hay thế nào mà phải gọi con.



- Phương! Sao con lại nghĩ ba như vậy? Ba sợ không qua khỏi nên muốn gọi con về thăm ba một lần.



- Con không rảnh! Cũng không có nghĩa vụ phải thăm một người bán con tận hai lần. Khi con cần được cưu mang thì đẩy con vào chốn đường cùng. Ba! Ngoại trừ ba cho sinh mệnh này thì ba làm gì cho con được đến bây giờ? Mà ba cho con sinh mệnh thì sao? Năm mười tám tuổi con cũng đã cứu ba, coi như mạng đổi mạng rồi. Mụ Lĩnh ác với con thì con cũng coi như không huyết thống có đối xử thế nào cũng được, nhưng ba là ba ruột con, chính ra so với mụ ta ba còn ác hơn nhiều!



- Sao con lại có thể ăn nói như vậy?



- Ba thôi đi! Đừng tỏ ra bản thân ba tốt đẹp nữa! Cũng đừng gọi cho con, con sẽ không bao giờ tha thứ cho ba lẫn đám người đó đâu đừng nói là thăm nom, hay thậm chí moi móc được xu nào từ con! Thế nhé!



Nói rồi tôi tắt máy, cái trò này của đám người đó tôi quen bài rồi, mà dù ba tôi, ông ta có ốm thật tôi cũng không có nghĩa vụ gì phải bận lòng! Thế nhưng dường như ông ta vẫn không chịu buông, tôi tắt máy lại gọi đến mấy cuộc. Cuối cùng tôi không kìm được liền cho vào danh sách chặn!



Chặn xong lòng tôi cũng chẳng chút áy náy. Tôi dậy uống mấy cốc nước sau đó đi chợ. Khu này chợ đông dân cư, tôi cũng không còn sợ kiểu ra đường là bị bắt cóc như trước, đường xá đông người, ai dám làm gì trước mặt thiên hạ chứ. Khi vừa bước vào đến chợ đột nhiên tôi nghe phía sau có tiếng gọi:



- Phương!



Vừa quay mặt lại đã thấy con Vân đang đứng khoanh tay trước ngực, vẻ vẫn kiêu căng như lần đầu gặp!