Hải Dương

Chương 15 : Chương 15 (6.3)

Ngày đăng: 14:04 18/04/20


“Không có gì, chỉ muốn sắp xếp cho bọn chúng đi học.”



“Mấy đứa nhóc còn chưa biết tiếng trung đúng không?”



“Ừ.” Anh nhìn về phía trước, “Hiểu Dạ nói sẽ dạy bọn chúng.”



“Vậy mấy đứa về sau sẽ ở bên nhà cô ấy sao?”



Được rồi, tất cả vết thương trên lưng anh đều đã thoa thuốc.



Đào Hoa kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, xác định không có bỏ sót chỗ nào, mới bò xuống giường, vòng qua trước mặt anh, giúp anh xử lí vết thương trên trán, anh thật sự cao lớn, cho dù ngồi, còn cô đứng cũng không khác biệt cho lắm.



“Không, chỉ có tối hôm nay.” Anh giương mắt nhìn cô.



“Tại sao?” Cô lấy rượu cồn giúp anh khử trùng.



“Có bão.”



Khóe mắt khẽ nhíu lại, nhưng không có một chút dấu hiệu sợ hãi.



“Xin lỗi.” Biết anh nhất định sẽ đau, cô lẩm bẩm nói xin lỗi sau đó nhẹ nhàng lau vết thương cho anh: “Nhà của anh bị thấm nước sao?”



“Không có.”



“Vậy tại sao bọn nhóc lại ở nhà Hiểu Dạ?”



“Quá muộn, gió bão lại lớn, nên để bọn chúng ngủ lại ở đó.”



“Ừ.” Cô vứt bông vào trong thùng rác, dừng lại một chút, đột nhiên cảm thấy kì quái, nhìn chằm chằm vào anh thốt lên: “Nếu mưa bão lớn, anh còn về làm gì?”



Cả người anh cứng đờ, ánh mắt đen thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, thật lâu mới nói: “Tôi trở lại lấy đồ.”



Mới là lạ!



Nghe anh viện lí do sứt sẹo, Đào Hoa nhìn anh chằm chằm, đột nhiên biết anh tại vì sao trở lại.



Người đàn ông này lo lắng cho cô.



Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, cổ họng co rút nhanh, một cảm giác mềm mại xông lên, gần như không chút suy nghĩ, cô không kìm lòng nổi nghiêng người khẽ chạm vào môi của anh.



Anh sợ hết hồn, chính cô cũng thế.
Cô đơn?



Anh chưa từng suy nghĩ tới, nhưng mà, không sai, anh đúng là cô đơn, nhưng anh đã sớm quen, anh đã sớm——”



“Em muốn ở cạnh anh.”



Cô dịu dàng mở miệng, thái độ nhẹ nhàng yếu ớt nhưng lại vô cùng kiên cường.



Lời của cô chặt đứt toàn bộ suy nghĩ của anh, Hải Dương tim đập mạnh, đôi mắt có rút lại nhìn chăm chú vào cô, bức tường kiên cố hoàn toàn sụp đổ, anh chỉ có thể khàn khàn mở miệng cảnh cáo cô: “Anh không thể cho em cái gì.”



“Em có thể.” Nghe lời anh nói, Đào Hoa mỉm cười dịu dang.



Cô vịn nhẹ gáy anh, ngượng ngùng dâng lên bờ môi, nhẹ nhàng một lần, sau đó lại một lần.



Nụ hôn của cô không lưu loát, bàn tay nhỏ bé vịn gáy anh khẽ run, lại càng chạm đến tâm của anh, cũng không có cách nào kháng cự sự dịu dàng này, bàn tay anh buông lỏng chạm vào eo cô, mở miệng, hôn đáp trả, hưởng thụ hương vị ngọt ngào.



Cô ưm một tiếng, đem quyền chủ đạo giao lại cho anh.



Anh ôm cô lại gần, càng hôn càng cảm thấy mê say, làn da trắng như tuyết, cảm xúc chạm vào thật tuyệt.



Khiến anh không thể nhịn được, lật người đè cô ngã xuống giường.



Dáng vẻ của cô vô cùng mềm mại, mái tóc đen nhánh bao quanh gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi môi bị anh hôn bây giờ trở nên đỏ thắm, ướt át kiều diễm.



Anh lấy ngón cái vuốt ve môi cô, nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn đưa ra lời cảnh cáo: “Đợi đến sáng mai em sẽ hối hận.”



“Sẽ không.” Bàn tay nhỏ bé chạm vào lông ngực cường tráng của anh, cô có thể cảm nhận được nhịp tim có lực của anh, cảm giác bắp thịt anh cương cứng.



Anh vẫn luôn rất cẩn thận, vô cùng khắc chế, cho dù là hiện tại, anh cũng không có đè lên người cô, anh dùng tay chân chống đỡ bản thân, giống như là một cái chăn bông dầy mềm mại, che phủ lên cô, ấm áp mà dịu dàng.



Đào Hoa nhìn gương mặt đang cố đè nén của anh, nhẹ giọng lặp lại.



“Sẽ không.”



Ngoài phòng, cuồng phong gào thét, trời mưa tầm tã.



Thế nhưng anh lại không hề nghe thấy gì, chỉ thấy cô, chỉ nghe được lời cô, người con gái ngây thơ lại ngọt ngào.



Toàn bộ thế giới đều không thấy, trong mắt chỉ có cô.