Hải Dương
Chương 16 :
Ngày đăng: 14:04 18/04/20
Trong đêm tối, cô chỉ cảm thấy anh.
Anh đang rong ruổi trên cơ thể cô, so với mưa bão ngoài kia còn kích động, mạnh mẽ hơn.
“Anh không muốn tổn thương em.”
“Em biết.”
Anh hôn lên khóe mắt cô, bởi vì đau đớn mà chảy xuống một giọt lệ.
Anh vừa dịu dàng, vừa nhiệt tình, cô chưa bao giờ có cảm giác được quý trọng như thế.
Ngoài cửa sổ, mưa gió; trong cửa, cảnh xuân tươi đẹp.
Tay của anh, nụ hôn của anh xua đi đau đớn ngắn ngủi, anh to lớn, nóng rực, cuồng nhiệt, lấp đầy cô, từ trong ra ngoài, đều là anh.
Cô giống như một con thuyền nhỏ trên biển đang chênh vênh giữa cơn bão, không cách nào phản kháng cũng không muốn phản kháng, chỉ có thể để mặc cho anh trên người cô phát huy.
Anh cố kiềm nén kích động cùng dục vọng của mình, cúi xuống hôn xương quai xanh, cổ, vuốt ve bầu ngực tuyết trắng đầy đặn, dùng môi lưỡi, chậm rãi trêu chọc cô.
Cô mềm mại, anh mạnh mẽ, cô trắng mịn, anh ngăm đen, cô và anh hoàn toàn khác nhau, nhưng lại rất hòa hợp.
“Hải Dương….” Sắc mặt cô ửng hồng, thở gấp rên rỉ.
Anh nhìn gương mặt của cô, dùng tốc độ cực kì chậm rãi di động, một lần lại một lần tiến vào trong thân thể cô, cô xinh đẹp hấp dẫn không thể tin được, nhìn cô thở gấp rên rỉ, lại càng mê người.
“Hải Dương…” cô mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt mê loạn nhìn anh.
“Em thật là đẹp.” Nhìn vẻ mặt mê người của cô, anh khàn giọng mở miệng.
“Hải Dương…” Cô bấu chặt anh, móng tay bấm sâu vào lưng anh, ngọ nguậy vạn xin. “Làm ơn…”
Anh hôn đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, đáp ứng yêu cầu của cô, tốc độ nhanh hơn, hai chân cô vòng qua thắt lưng anh, ngọt ngào trói chặt lấy anh, khiến anh gần như điên cuồng.
Anh cố gắng hết sức kiềm chế, không muốn quá mức thô bạo, nhưng cô hưởng ứng nhiệt tình, cuồng dã mà lại hấp dẫn.
“Người ta thích….” Cô đỏ mặt nói lại lần nữa.
“Cái gì?” Anh vẫn không nghe thấy, khẽ lui về phía sau, nâng cằm cô.
“Người ta thích mãnh nam a!” Cô gương mặt đỏ bừng, xấu hổ nhìn anh chằm chằm hét lớn.
Anh nghe thấy sững sờ, nhìn cô gương mặt đỏ hồng tới tận mang tai, một giây sau, rốt cuộc không nhịn được bật cười.
“Này! Cái này có gì buồn cười, anh—— đáng ghét! Cười cái gì! Đồ Hải Dương!” Cô đỏ mặt có chút tức giận mắng, dùng sức đánh vào lồng ngực anh, nhưng anh lại cười không ngừng.
Đào Hoa thấy thế thẹn quá hóa giận, tức giận cầm cái chăn bò xuống giường lại bị anh nhanh tay lẹ mắt ôm về.
“Xin lỗi….” Anh đè lên người cô, khóe miệng vẫn nở nụ cười.
“Hừ!” Cô quay mặt.
“Cho nên nói…” Anh cúi đầu hôn, liếm vành tai cô.
Cô thở khẽ một tiếng, đưa tay bịt tai quay đầu trừng anh, nhưng anh lại thừa cơ hội hôn môi cô, đưa bàn tay chạm vào ngực cô vuốt ve, khiến cô toàn thân mềm nhũn, môi anh chạm vào môi cô mỉm cười mở miệng: “Em thích mãnh nam?”
“Không được à…?” cô thở gấp, vẫn có chút ảo não nhìn anh chằm chằm nói: “Em thích mãnh nam, nhưng lại không gặp được người nào mình thích, cũng không muốn tùy tiện tìm, cho nên mới—— mới—— em nói cho anh, bản tiểu thư em cũng không phải là không ai muốn, chỉ là em kén chọn thôi!”
“Em cho đến bây giờ chưa thích qua ai?” Anh nhíu mày tò mò.
“Có à!” Cô ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Nhìn cô gương mặt thẹn thùng, trong ngực anh bỗng nhiên khó chịu, hỏi lại: “Sau đó?”
“Cái gì sau đó?” Đào Hoa chớp mắt, có chút khó hiểu.
“Người đàn ông kia đâu?” Cô vẫn thích hắn ta sao? Vì sao lại không cùng hắn ở chung một chỗ?
Cô trừng mắt nhìn anh. “Người đàn ông nào?”