Hải Dương

Chương 17 :

Ngày đăng: 14:04 18/04/20


Chuyện gì xảy ra? Cô tự dưng mất trí nhớ sao?



Khóe mắt anh co quắp, hỏi lại: “Mãnh nam mà em thích.”



“À, người đó.” Cô bộ dáng bừng tỉnh hiểu ra.



“Đúng, chính hắn.” Anh cắn răng nheo mắt.



Cô nhìn anh, lại không trả lời, tò mò hỏi: “Anh đang ghen sao?”



Anh hơi cương cứng: “Chỉ tò mò.”



“À, người đó.” Cô gật đầu một cái, khóe miệng không giấu được nụ cười: “Chỉ tò mò a?”



“Đúng, chính là như vậy, người đàn ông đó?” Anh tức giận nhưng vẫn không nhịn được muốn biết.



“Anh muốn hỏi anh ta bây giờ ở đâu sao?” Cô nén cười nhìn anh.



“Đúng.”



“Đang đè trên người em.”



Đồ Hải Dương nhìn cô chằm chằm, một giây tiếp theo, gương mặt xanh đên bỗng đỏ, đỏ đến mức muốn bốc hơi.



Trời ạ, vẻ mặt lúng túng của anh thật đáng yêu.



Đào Hoa buồn cười cắn môi, cười đến khi hai vai run run, cho đến khi anh nảy sinh ý xấu hôn cô chặn lại nụ cười, dùng phương thức tốt nhất, dời đi lực chú ý của cô.



Sau đêm hôm đó, cuộc sống vẫn như bình thường, nhưng lại không giống nhau.



Cô vẫn đưa cơm tới nhà bên cạnh, vẫn bận rộn quay như chong chóng, vội vàng mua thức ăn,vội vàng nấu cơm, vội vàng nấu canh, vội vàng làm bánh ngọt, nhưng thế giới của cô hình như sau đêm đó lại càng trở nên vui vẻ.



Cuộc sống rực rỡ, cô càng cảm thấy trân trọng.



Ban ngày, cô thường chạy đến tiệm của anh hơn; ban đêm, anh nhân lúc bọn nhỏ ngủ sẽ qua gặp cô, bọn họ cùng yêu nhau, cùng nói chuyện phiếm hoặc nên nói là anh nghe cô nói chuyện.
Anh không biết trả lời thế nào nên im lặng.



“Mỗi người đều muốn có cái tên của chính mình, mấy đứa nhóc nghĩ rằng đấy chính là tên của chúng.” Cô đưa tay sờ nhẹ cánh tay anh, dịu dàng hỏi: “Em thích mấy đứa nhóc, em muốn giúp, anh có thể nói cho em biết chuyện gì xảy ra không?”



Hải Dương nhìn gương mặt dịu dàng của cô, biết là cô nghiêm túc.



“Trước khi đến đây, bọn chúng bị người ta giam lại.”



“Bị ngược đãi?”



“Cũng không sai biệt lắm.” Anh nhìn ba đứa bé ngồi trên bàn ăn bánh ngọt, tình trạng sức khỏe hay khí sắc của bọn chúng so với hai tháng trước lúc rời khỏi nơi quái quỷ kia, tốt hơn rất nhiều. “Tình huống cụ thể anh không rõ ràng lắm, nhưng em có thể nhìn ra được, bọn chúng không được lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.”



“Em cũng vậy, không phải được lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.” Cô cười tự giễu, sau đó nghiêm nghị hỏi: “Đây là nguyên nhân mà mấy đứa bé không được cơ quan phúc lợi giúp đỡ sao?”



Cô thật sự rất nhạy cảm.



“Ừ.” Anh gật đầu, “Bọn chúng cần được giúp đỡ, nhưng cơ quan phúc lợi cũng không có biện pháp giúp được.”



“Nhưng các anh có thể.”



Anh liền nói: “Hiểu Dạ có thể.”



Vốn nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục hỏi, nhưng chỉ cần hỏi tiếp sẽ biết được những chuyện liên quan tới mình, trong nháy mắt đó, anh không tự chủ được cảm thấy căng thẳng, anh còn chưa chuẩn bị xong đáp án, anh không thể nghĩ ra được có thể kể rõ ràng anh gặp gỡ những đứa bé kia như thế nào, cũng không thể tránh được đáp án tại sao anh lại tham dự vào trong đó.



Anh lại một lần nữa kinh ngạc, bởi vì cô vừa cười vừa ôm cánh tay anh, nói: “Nếu muốn ở đây sống, trừ việc học tiếng trung còn phải có tên tiếng trung, hay anh là phiên dịch cho em, tiếng anh của em đúng là nát bét!”



Nói xong, cô cứng rắn kéo anh đến chỗ mấy đứa bé, sau đó cầm từ điển, hết sức nghiêm túc cùng bọn nhóc chọn tên tiếng trung.



Cả một buổi chiều và buổi tối, cô và bọn nhóc chỉ ngồi tìm tên.



Cô gái này đúng thật là không thể tưởng tượng nổi…



Cô nhiệt tình, trong sáng, dịu dàng, thiện lương.