Hải Dương

Chương 18 :

Ngày đăng: 14:05 18/04/20


Ôm cô gái đang nằm ngủ say trong ngực, anh lại có chút lo lắng.



Cô nói chuyện quá thuận lợi khiến cô thấy sợ, anh tại sao lại không?



Từ trước tới nay, anh không nghĩ mình có thể ở bên cạnh một người phụ nữ nào, cho dù anh cũng từng vọng tưởng, nhưng anh cũng không nghĩ mình sẽ kết hôn với người nào đó, cùng sống đến bạc đầu.



Anh không hề nghĩ đến, gần như không dám nghĩ, cho đến khi gặp cô——



Hô nay khi cô kéo anh tới chỗ mấy đứa nhóc, vùi đầu nghĩ tên cho bọn chúng, nhìn cô túm cánh tay anh rồi mỉm cười, anh lại có loại ảo giác anh có thể cùng cô ở cạnh nhau đến già.



Nếu là cô, anh có thể thấy bộ dạng cô mang thai, cho con bú, hay kéo anh đi dạo phố mua quần áo cho con.



Rồi anh lại giống như thấy bộ dáng cô khi về già, khóe mắt đuôi mày có nếp nhăn, có tóc trắng, lại vẫn như cũ, khoác tay anh, kéo tay anh, dắt tay anh—— cười.



Anh có thể nhìn thấy.



Nếu như là anh.



“Thì ra anh không phải là trời sinh đã đầu trọc”



Sáng sớm tỉnh lại, phát hiện anh vẫn còn ở đây, Đào Hoa có chút ngạc nhiên.



Có lẽ là lo lắng cho mấy đứa bé, nên anh luôn rời đi trước khi cô tỉnh dậy.



Cho nên, khi cô còn ngái ngủ, đi vào phòng tắm chuẩn bị đánh răng, lại nhìn thấy anh cầm dao, định cạo đầu, thì những lời mơ hồ này đã bật thốt ra rồi.



“Không phải.” Anh mở miệng trả lời, vẫn tiếp tục cạo.



Thấy anh từ trong gương nhíu mày nhìn cô, Đào Hoa đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi.”



Khóe miệng anh hơi cong, không nói gì.



Đào Hoa nghiêng đầu, nhìn đầu của anh, không nhịn được nói: “Em có thể sờ một cái được không?”



“Hả?”
Cô đỏ mặt nhìn anh, thấy anh vẫn kiên trì, không còn cách nào khác là đưa tay, giúp anh cạo râu.



Nhưng giúp anh cạo râu, so với vừa nãy càng làm tay chân cô mềm nhũn, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, làm cho gương mặt cô càng thêm đỏ, cô cố gắng không nhìn vào mắt anh, nhưng nhịp tim vẫn đập nhanh như cũ.



Anh không đẹp trai, cằm dưới hơi vuông, trên má trái còn có một vết sẹo nho nhỏ, gương mặt đen thô ráp, nhưng khi cô cạo râu giúp anh xong thì lại không có cách nào để ngón tay rời khỏi gương mặt anh.



Chẳng biết từ lúc nào, anh nắm chặt tay cô; chẳng biết từ lúc nào, cô đã bỏ dao xuống; chẳng biết từ lúc nào cô ngồi trên đùi anh....



Sau đó, cô hôn anh, hay là anh hôn cô?



Cô cũng không rõ lắm, nhưng dù sao cũng không quan trong, quan trọng là anh lại cùng cô lăn lộn trên giường.



Em yêu anh.



Nhiều lần, hoan ái kích cuồng, cô thiếu chút nữa nói ra miệng.



Cô rất muốn nói với anh, nhưng lại không dám mở miệng, bởi vì biết anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.



Anh đối xử với cô rất tốt, kể cả cô quấy rầy anh, anh vẫn nghe cô càu nhàu những chuyện hết sức vụn vặt, lại giúp cô xoa bóp, thậm chí còn đợi cô ở trong phòng bếp, giúp đỡ cô.



Lớn như vậy, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy được hạnh phúc như thế.



Nhưng, có lúc, cô sẽ phát hiện vẻ mặt anh phiền muộn, nhìn về phía xa xăm.



Anh những lúc cô không chú ý sẽ lộ ra vẻ mặt đó, nhưng mà, khi cô nhìn thấy, lại cảm giác anh giống như một người xa lạ khiến cô không thể chạm vào.



Cái vẻ mặt đó, luôn khiến cô cảm thấy hoảng hốt, dường như anh giống như người xa lạ, cho nên mỗi khi anh như vậy, cô đều chạy tới kiếm cớ quấy rồi anh, kiếm cớ bắt anh giúp một tay, thậm chí nói hươu nói vượn, chạm vào anh, ôm lấy anh mới cảm thấy an lòng.



Cô yêu người đàn ông này, nhưng cũng hiểu được, nếu cô nói ra, anh sẽ sợ hãi chạy trốn.



Anh dù chưa phải là yêu cô, nhưng ít nhất cũng thích cô.



Cho nên, không sao, cô có thể đợi, đợi đến khi anh chuẩn bị xong.