Hải Dương
Chương 19 :
Ngày đăng: 14:05 18/04/20
Tháng mười.
Trăng rất tròn, rất sáng.
Trăng tròn như từ dưới mặt biển đi lên, ánh trăng sáng tỏ rọi xuống mặt biển, lóe sáng rạng rỡ.
Cảng thả neo ca nô: hai giờ, đèn vẫn sáng, đèn đường cũng tự động sáng lên.
Đêm, yên tĩnh.
Bởi vì buôn bán khá tốt, Đào Hoa ở trong sân viện cũng bày thêm mấy bàn, còn kêu Hải Dương và tiểu Lam giúp một tay, mấy đứa nhóc cũng tới giúp.
Cả buổi tối, cô rất bận rộn, thật vất vả mới qua thời gian khách dùng bữa tối, cô và tiểu Quyên đang thu dọn bát đĩa và chỗ ngồi ngoài sân viện, lại thấy một người đàn ông quá bia của Hải Dương.
Là khách sao?
Không thể nào? Quán của Hải Dương không có mở đèn.
Nếu là khách nhìn thấy cửa hàng không mở đèn thì sẽ rời đi. Nhưng người đàn ông kia vẫn đi vào trong sân.
Cô bỏ bát xuống bàn, dặn tiểu Quyên một tiếng, sau đó đi qua.
Người đàn ông mặc áo gió màu đen đứng ở trong bóng tối, nếu không phải co nhìn thấy anh ta đi vào, thì sẽ cho rằng bên trong không có ai.
"Xin lỗi, tiên sinh." Sau bài học lần trước, cô dừng ở chỗ sáng gần cửa ra vào hỏi: "Tôi là chủ cửa hàng bên cạnh, quán bia hôm nay nghỉ, anh tới tìm người sao?"
Người đàn ông nghe thấy tiếng quay đầu lại, dừng lại một giây, mới mở miệng nói: "Đúng, tôi tìm người."
Giọng nói của anh ta khàn khàn, khẩu âm tương đối đặc biệt.
Người nước ngoài?
Ý nghĩ vừa thoáng qua, cô đã nhìn thấy anh ta từ trong bóng tối bước ra.
Mới nhìn thấy người đàn ông này, Đào Hoa trừng mắt, trong chốc lát, lông măng trên gáy của cô toàn bộ dựng hết cả lên, thiếu chút nữa lập tức nhấc chân chạy như điên về nhà.
Nói thật, người đàn ông này dáng dấp cũng không phải kinh khủng; trên thực tế, gương mặt và làn da kia tuyệt đối đẹp trai tới mức điên đảo toàn bộ phụ nữ, gương mặt hơi ưu buồn lại càng làm cho người ta đau lòng.
Vấn đề là, vấn đề là.... Anh ta lớn lên quá xuất sắc, quá đẹp, hơn nữa người này môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, nhưng màu da lại trắng bạch, bây giờ ban đêm nhiệt độ 20 độ, nhưng vẫn mặc áo khoác màu đen, còn đeo găng tay da cùng màu.
Đào Hoa trừng mắt trước người đàn ông toàn thân quái dị, mặc kệ dù thế nào, cô cũng cảm thấy anh ta giống như ma cà rồng thời Trung Cổ, trong pháo đài cổ kính.
Hà Đào Hoa, đừng nghĩ lung tung, nếu như anh ta là quỷ, sao lại còn có bóng? Nhìn kĩ đi, bóng của anh ta còn kéo thật là dài đấy.
Bình tĩnh một chút! Rằm tháng bảy âm lịch đã qua, ma quỷ cái gì!
Carlos.
Vết sẹo sau lưng, mơ hồ nóng lên, có chút đau.
Carlos
Cũng như anh, Carlos đã từng là lính đánh thuê, bọn họ từng ở trong quân đội, nhưng mười năm trước, Carlos vì tiền phản bội bọn họ, bán đứng bọn họ, cho nên cả đội chỉ còn anh và Cảnh Dã sống sót.
Anh và Cảnh Dã cũng từng tìm hắn, nhưng hawnslaij biết mất, mãi đến ba tháng trước, anh và Cảnh Dã tiếp nhận vụ án ở Mĩ, mới gặp lại tên hèn hạ này.
Mười năm trôi qua, Carlos vì trốn tránh bọn họ, đã rời khỏi chiến trường không làm lính đánh thuê, đổi nghề thành sát thủ, sợ bị nhận ra, phẫu thuật thay đổi gương mặt.
Chính vì vậy, vào một lần kia, Carlos bị anh chém đứt tay trái, còn anh thì thiếu chút nữa bị hắn đào ra quả thận.
Lần đó, anh phải nằm viện mấy ngày, Cảnh Dã lại nhận được tin tức Hải Đường qua đời, Hải Đường ủy thác con gái cho A Dã, để cho cậu ta bớt manh động, mới có thể lên mạng, mua ngôi nhà này.
Anh vốn nghĩ, ở thành phố yên tĩnh này, mở cửa hàng, giống như những người buôn bán ở đây trải qua cuộc sống bình thường, cho dù là giả bộ cũng được.
Nhưng, những thứ bình thường này đối với anh mà nói, chính là một thứ xa xỉ.
Ngọn đèn nhà bên vẫn sáng, bên kia bức tường mơ hồ truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Anh đứng ở trước hiên, nhìn hàng rào ngăn giữa hai cửa hàng, hàng rào chỉ cao 108cm, anh dễ dàng nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Hoa ở bên trong phòng ăn.
Cô cẩn thận đem bánh ngọt vào khay, rồi pha trà, cầm bữa ăn nhẹ đưa cho nhân viên, sau đó dạy tiểu Lam và mấy đứa nhóc cách bắt kem trên bánh ga tô.
Ai ngờ tên nhóc lớn nhất lại bóp mạnh, làm kem bơ bắn lên mặt cô, cô không nổi giận ngược lại còn cười cười bôi kem bơ lên mặt cậu nhóc, đứa bé tránh đông tránh tay nhưng vẫn không thoát khỏi ma trảo của cô, mấy khách ăn trong quán thấy thế đều mỉm cười.
Anh đứng trong bóng tối, ngực nặng nề, chỉ có thể thèm muốn nhìn thứ ánh sáng rạng rỡ thuộc về cô.
Rõ ràng... chỉ cách một bức tường, sao lại giống như hai thế giới tách rời....
Đêm tối và ban ngày.
Anh và thế giới của cô, giống như đêm tối và ban ngày.
Anh vốn không thuộc về thế giới của cô. Anh không muốn cô biết quá khứ của anh, càng không muốn cô vì anh mà bị thương, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng!
Chưa bao giờ anh lại biết được mình lại có thể để ý tới một người như vậy, nếu như có thể, anh chỉ muốn mạnh mẽ mang cô rời đi, anh thậm chí biết, chỉ cần anh mở miệng, cô sẽ theo anh.
Cô sẽ đồng ý, anh biết rõ.
Cô chưa từng mở miệng nói, nhưng từ ánh mắt của cô anh biết, cô dịu dàng, lại toàn tâm toàn ý tin tưởng anh——