Hải Dương
Chương 5 :
Ngày đăng: 14:04 18/04/20
Cả ngày không thấy anh ta, cô vốn nghĩ là chữ "được" kia của anh chỉ là thuận miệng nói, dù sao chính nhà anh ta cũng mở nhà hàng ăn, sao lại có thể không có việc gì chạy đến nhà cô dùng cơm.
Ai biết, lúc mặt trời lặn, anh ta đến thật, không chỉ đến, còn dẫn theo ba bé trai cũng trầm mặc như anh.
Ba bé trai số tuổi khác nhau, diện mạo cũng không giống nhau.
Đứa bé nhỏ nhất tóc vàng, mắt xanh, trông rất xinh đẹp; ở giữa là đứa bé tóc đen mắt đen, trông có vẻ giống người châu mĩ la tinh; đứa lớn nhất giống người châu á nhưng không giống với hai đứa bé kia xinh đẹp, mà đôi mắt tối tăm có vẻ trưởng thành sớm để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.
Cô nhanh chóng nhận ra đôi mắt nhìn lén cô sau cửa chớp hôm đó chính là cậu bé nhỏ nhất, còn đứa bé trong sân chính là bé lớn nhất.
Cô không tự mình đưa món ăn, mà là tiểu Quyên sinh viên làm ca tối đã giúp cô, anh ta cũng không chào hỏi với cô, cô cũng rất bận rộn, tất nhiên cũng giả bộ làm như không thấy.
Nhưng một lát sau, bên ngoài có bốn vị khách đến, một đôi vợ chồng, cùng hai cô bé một lớn một nhỏ đi vào, tiểu Quyên vội vàng cầm thực đơn, sau đó ra đón khách.
"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi bốn người sao?"
"Không, tám người." Người đàn ông đi phía trước ôm bé gái nhỏ nhất, đưa tay chỉ vào vị tiên sinh đầu trọc đang ngồi phía bàn kia, nhe răng cười đáp: "Chúng tôi đi cùng nhau."
"À, đi cùng nhau?" Thì ra anh ta có bạn!
Cô sửng sốt một chút, sau đó mới phát hiện ra mình không nên có vẻ quá mức kinh ngạc, nhưng đã không kịp rồi, đối phương thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô cúi đầu nheo mắt nói:
"Không sai, đi cùng nhau. Nhưng cô yên tâm, tôi bảo đảm với cô, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm này, tôi sẽ giúp cô một tay, nhất định phải khiến tên đầu trọc kia trả tiền, không cần cô mời khách."
"Mời khách?" Cô chớp mắt mấy cái.
"Đúng vậy, không phải nói ăn không ngon không lấy tiền sao?"
Cô lúc này ngẩn người, mắt mở lớn nhìn người đàn ông đang ôm cô bé, sau đó lại nhìn người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ cúi đầu xem thực đơn, khốn kiếp, anh ta không thèm ngẩng đầu, chỉ đưa tay chỉ những món ăn trong thực đơn để tiểu Quyên ghi lại.
Thì ra anh ta định tới ăn uống chùa sao?
Một luồng khí nóng bốc lên, cô hận không thể xông lên nhéo cho anh mấy cái.
Khốn kiếp! Thảo nào anh lại tìm nhiều người như vậy!
Không sai, cô có nói câu nói kia, nhưng là a—— tại sao lại có người như thế à?
Rõ ràng mình có tiền, lại muốn chiếm tiện nghi, ham món lợi nhỏ!
"Bữa ăn này tôi sẽ mời, lần sau mọi người đến ủng hộ là được."
Thấy cô lỗ tai cũng ửng đỏ, Hiểu Dạ cũng không kiên trì nữa, dấn tượng với cô càng tốt hơn, cầm lại thẻ tín dụng, khẽ mỉm cười: "Cám ơn, vậy coi như kết giao bằng hữu đi, dù sao chúng ta cũng coi như là hàng xóm, tôi tên Ô Hiểu Dạ, còn cô?"
"Hà Đào Hoa." Cô mặt đỏ tới mang tai nói tên của mình, sau đó lại không nhịn được nghi ngờ hỏi: "Hàng xóm?"
"Đúng vậy, Cảnh Dã." Hiểu Dạ chỉ chỉ vào người đàn ông đang dẵn mấy đứa nhỏ ra ngoài cửa, "Tôi... © DiendanLeQuyDon.com Tiên sinh."
Nói đên đây cô bỗng dừng lại, giống như là không quen, khóe miệng nâng lên nụ cười thần bí, lặp lại lời nói lần lữa, giọng nói kiên định: "Tôi, anh ấy và Hải Dương cùng mở nhà hàng bên cạnh."
"Cô và tiên sinh kia cũng ở nhà bên cạnh sao?" Nghe cô ấy nhắc tới, Hoa Đào mới nhớ đến lần trước hai người cũng ra vào nhà hàng đó, chỉ là không đặc biệt chú ý, bây giờ mới nhớ ra.
"Không có." Hiểu Dạ lắc đầu, "Chúng tôi ở chỗ khác."
"À" Bỗng nhiên cảm thấy như mình hỏi quá nhiều vấn đề, Hoa Đào vội dừng lại, mỉm cười nói: "Vậy khi nào rảnh nhớ ghé qua ủng hộ."
"Tôi cũng rất muốn mời cô lúc rảnh tới cửa hàng nhà tôi ngồi một chút, chỉ là...." Hiểu Dạ ngừng một chút, ngượng ngùng nhìn cô, xin lỗi nói" "Tôi gần đây có chút việc, đa số thời gian không bở trong cửa hàng, Hải Dương nấu thức ăn, à... © DiendanLeQuyDon.com có chút không vừa miệng."
Hai mắt Hoa Đào mở lớn, có chút mờ mịt, "Cái gì?"
"Chuyện này...... © DiendanLeQuyDon.com rất khó giải thích, lần sau có thời gian rảnh sẽ cùng cô nói chuyện." Nghe thấy Cảnh Dã và tiểu Lam đang ầm ĩ bên ngoài, Hiểu Dạ mỉm cười, chào cô, sau đó cầm vi da dẵn bé gái đi ra.
Hoa Đào theo thói quen cũng chào lại Hiểu Dạ, đi theo tiễn cô ra ngoài, nhìn bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa, Hiểu Dạ đưa bé gái cho đầu trọc, lúc Hiểu Dạ đi ra khỏi cửa, anh vừa vặn quay đầu nhìn vào trong cửa hàng.
Tầm mắt hai người lại giằng co ở chung một chỗ.
Cô trong nháy mắt không thể nhúc nhích, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng cảm xúc của cô bị ánh mắt đen thăm thẳm kia làm cho lay động.
Sau đó, cô bé lớn chạy vào gọi anh.
Mãi cho đến khi anh dời tầm mắt, cùng bằng hữu rời đi, trở về căn nhà bên ccạnh, trong lòng cô vẫn nhảy loạn, cổ họng bị nghẹn lại không hiểu sao có cảm giác căng thẳng.
Chắc là ảo giác?
Khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể nhìn thấy ánh mắt của anh, làm sao có thể hiểu anh nghĩ gì?
Anh... làm sao biết được cô đơn, hiểu được cô tĩnh mịch?