Hải Dương

Chương 6 :

Ngày đăng: 14:04 18/04/20


Tháng chín.



Mặt trời rực rỡ, 24 độ vĩ bắc, trong thành phố, ánh nắng cuối thu tản ra uy lực của nó, phía xa cảnh vật bởi vì hơi nước bốc lên mà mờ ảo lay động.



Ở nơi đây, tháng tám cùng tháng chinh cũng chẳng khác nhau là mấy, chỉ ngoại trừ mặt trời lặn sớm hơn, nhiệt độ dịu hơn một chút mà thôi.



Hà Đào Hoa đứng trong phòng bếp, có vẻ chăm chú quét bơ lên bánh ngọt, nhưng trong đầu suy nghĩ lung tung.



Kể từ sau hôm đó, cô không nhìn lén vị tiên sinh đầu trọc ở nhà bên cạnh, sợ lại bị bắt được, cũng sợ lại sẽ có ảo giác.



Nhưng không nhìn là một chuyện, không nghĩ đến lại là một chuyện khác.



Cô hoàn toàn không có biện pháp khống chế suy nghĩ trong đầu, huống chi coi như cô không có chú ý nhìn lén, nhưng trong lúc vô tình sẽ thấy anh ta đi ở trên đường, hay gặp anh ta ở cửa ra vào, cho dù bất cứ thời gian nào, cô vẫn như cũ trong lúc không phòng bị lại gặp anh ta.



Thật may anh ta dáng dấp cao lớn, lại thêm cái đầu trọc, nhận ra rất nhanh, cô từ xa trông thấy có thể nhanh chóng chạy trốn.



Cô biết mình làm như vậy rất kì dị lại không có can đảm, nhưng không có biện pháp khống chế, hơn nữa cô sợ chính là, mình sẽ bởi vì ảo giác, mà ngộ nhận nhiều hơn... một cái gì đó, sau đó lại không có cách nào bù đắp sai lầm, để cô càng xấu hổ hơn!



Cô bắt kem, tạo thành đóa hoa màu trắng, xoay bánh ngọt một vòng quan sát một chút, xác định mọi thứ đều ổn, mới bầy ra ngoài tủ kính.



"Chị Hoa Đào!"



"Hả?" Nghe tiếng A Linh gọi, cô tò mò quay đầu lại.



"Chị nhìn cậu bé ở bên ngoài kìa." A Linh cau mày chỉ vào cậu bé đang đứng ở hàng rào sát vách.



"Làm sao?" Cô đi đến bên cửa sổ nhìn, ở trong tiệm cao nên không cần đứng lên ghế cũng có thể nhìn thấy một phần nhỏ sân ở bên kia.



Một bé trai tóc vàng đang đứng im lặng, cô liếc mắt một cái đã nhận ra chính là cậu bé nhỏ nhất ở nhà bên cạnh.



"Cậu bé đó thật là lạ, cứ đứng im lặng ở chỗ đó." A Linh cảm thấy kì lạ nói: "Không biết cậu bé đứng đấy nhìn cái gì, đứng đã lâu, khoảng tầm mười phút."



Bé trai không nhúc nhích, cúi đầu nhìn, ở vị trí của cô không thể nhìn thấy cậu bé đang nhìn cái gì.



"Chị đi xem một chút." Hoa Đào thấy bé trai bên cạnh không có ai, quay đầu nhìn vào nhà hàng bên cạnh, cũng không bóng người, trong lòng có chút lo lắng cậu bé sẽ chạy ra ngoài, mặc dù an ninh rất tốt, nhưng bên ngoài xe tải đi lại nhiều, cô cởi tạp dề đưa cho A Linh rồi đi ra ngoài.



Vừa mới đẩy cửa, chạm vào mặt là một luồng khí nóng thổi tới, bước chân nhanh hơn, cô đến bên ngoài hàng rào mới biết cậu bé nhìn một vật thể màu đen.



Đó là cái gì? Mèo sao?
Hừ, hôm đó cô lại có cảm giác như thế, đúng là ảo giác, ảo giác mà —



Đầu trọc đáng ghét! Không có giáo dục, đáng ghét!



Tức thì tức nhưng thời gian vẫn trôi qua.



Cô trở lại tiệm, bận rộn, cũng không có thời gian suy nghĩ tới người đáng ghét ở nhà bên.



Sau bữa tối, tiểu Quyên loay hoay mệt mỏi, thật vất vả mới qua thời gian dùng cơm tối, khách cũng rời đi.



Mười giờ tiểu Quyên cũng rửa dọn bát đũa ly tách, lau chùi bàn ăn, trong phòng cũng chỉ còn có một vị khách.



Thấy thời gian cũng không còn sớm, thấy tiểu Quyên mệt mỏi mí mắt sụp xuống, cô cho cô bé về nghỉ ngơi sớm.



“Nhưng chưa tới mười một giờ!” tiểu Quyên nói.



“Không sao, hôm nay cũng không có nhiều khách, em về nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa chị sẽ đóng cửa.” Cô khẽ mỉm cười, muốn cô bé an tâm, “Yên tâ, chị sẽ không trừ tiền lương, nhìn xem em đứng cũng không vững, mau trở về nghỉ.”



“Có được không?” tiểu Quyên vẫn có chút lo lắng.



“Đi đi đi” Cô cởi tạp dề của tiểu Quyên xuống, sau đó đẩy nhẹ người cô bé, cười cười ý bảo cô bé đi về. “Ngày mai đừng tới muộn là được, trên đường về nhà lái xe cẩn thận một chút, biết không?”



“Vâng, cám ơn chị Hoa Đào.” Thấy cô nói vậy, tiểu Quyên gương mặt tươi cười, chào cô sau đó vui vẻ cầm túi xách đi về.



Nhìn cô bé ngồi trên xe, trước khi đi vẫn còn quay lại vẫy tay chào mình, cô không khỏi mỉm cười.



Cô cũng có mắt nhìn người đó nha, tìm hai sinh viên làm thêm, ai cũng ngoan lại còn nhanh nhẹn.



A Linh làm thêm buổi sáng cũng rất thông minh, tiểu Quyên làm việc ca tối mặc dù ít khi nói chuyện nhưng làm việc rất nghiêm túc, dáng dấp lại dịu dàng ngoan hiền.



Mấy ngày nay, có mấy cậu thanh niên đặc biệt vì tiểu Quyên mà đến, chỉ là cô thấy tiểu Quyên về phương diện tình cảm có vẻ hơi chậm, trừ phi có người trực tiếp bày tỏ trước mặt với cô bé, nếu không chắc qua nhiều năm cô bé cũng không biết được người ta thích mình.



Hoa Đào mỉm cười, dọn dẹp quầy và phòng bếp, nửa giờ trôi qua, khách ngồi bàn cuối cùng cũng đứng dậy thanh toán, sau đó không có khác tới nữa, cô cũng tắt đèn, chuẩn bị đóng cửa.



Dọn dẹp bàn rồi đem rác gom lại, vứt vào thùng rác trước cửa hàng, ngày mai chờ xe rác tới đổ.



Không ngờ cô vừa mới vứt rác xuống, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông thấp lùn nhảy qua hàng rào trắng, đẩy cô xuống đất.