Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 30 : Tình cảm thay đổi
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Lộ trình còn lại năm ngày, Tề Ngọc Yên thật sự chẳng rảnh rỗi chút nào. Ngày nào sau bữa tối, Lý Cảnh cũng sai người đến truyền nàng qua lều chơi cờ cùng hắn.
Tề Ngọc Yên vốn chẳng thích thú với việc chơi cờ với Lý Cảnh, nhưng lại không thể không đi. Nhưng lúc đánh cờ với Lý Cảnh, luôn làm cho nàng nhớ tới khoảng thời gian tươi đẹp kiếp trước của hai người.
Nàng cố đè nén trái tim đang đập loạn lên của mình, không ngừng tự nhủ bản thân, Tề Ngọc Yên, mi phải tránh xa hắn ra. Nhưng lần nào nhìn thấy hắn thì trong lòng không kìm được mà rung rinh.
Cứ như vậy, tâm trạng rối ren theo Tề Ngọc Yên tới hành cung Huyền Tước sơn, tưởng rằng đến hành cung, Lý Cảnh nhiều việc hơn, sẽ không tìm mình đánh cờ nữa là nàng có thể được giải thoát rồi. Không ngờ tới, hứng thú chơi cờ trong Lý Cảnh chẳng hề thuyên giảm, còn để nàng ở tại Vĩnh Huy điện phía bên trái Duyên Khánh điện nơi hắn ở, đây cũng là cung thất gần Duyên Khánh điện nhất, bảo rằng tiện cho nàng qua đánh cờ cùng hắn.
Tề Ngọc Yên càng thêm hối hận, mình tới so cờ với Lý Cảnh, không ngờ kết quả lại thành bê đá tự đập chân mình.
Sau khi đến Huyền Tước sơn, thân thể La Xảo Nhi cũng khỏe lại, lại bắt đầu chạy nhảy hoạt bát. Bởi vì chỉ có hai cung quyến* là Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi theo Lý Cảnh ra ngoài, cho nên, La Xảo Nhi ở trong Minh Thiện điện nằm phía bên phải Duyên Khánh điện, cách Vĩnh Huy điện của Tề Ngọc Yên không xa, thành ra ngày nào nàng ấy cũng đến quậy trong phòng Tề Ngọc Yên.
(Cung quyến: người thân trong cung.)
Chẳng chán nản giống Tề Ngọc Yên, nha đầu đó, vô cùng hứng thú với chuyện săn bắn.
Một ngày nọ, La Xảo Nhi đến Duyên Khánh điện xem Tề Ngọc Yên và Lý Cảnh chơi cờ, nhân cơ hội Lý Cảnh vừa ra một chiêu giành thắng lợi, tâm trạng đang rất tốt. Nàng đánh bạo, đề nghị với Lý Cảnh, muốn cùng hắn ra ngoài săn bắn.
Lý Cảnh nghe La Xảo Nhi nói, hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Săn bắn phải cưỡi ngựa, ngươi có cưỡi được không?”
La Xảo Nhi nghe xong, thấy Lý Cảnh vẫn chưa nổi giận, bèn sợ sệt nói: “Tần thiếp có thể học cưỡi ngựa ngay lập tức.” Nói xong nàng chớp đôi mắt to, giương mắt nhìn Lý Cảnh.
Lý Cảnh nhìn chằm chằm nàng ấy hồi lâu, sau đó rũ mắt xuống, ánh mắt chăm chú nhìn bàn cờ, không nói gì thêm.
Thấy Lý Cảnh không nói gì, La Xảo Nhi tủi hờn cắn môi, không dám nói nữa.
Tề Ngọc Yên mỉm cười, vừa ngẩng đầu, lại chạm mắt với Lý Cảnh.
Ánh mắt hai người giao nhau, Lý Cảnh hơi xao động, sau đó cười nói với Tề Ngọc Yên: “Phải rồi, đêm nay sẽ có khánh công yến* ở Tể An điện, trong tiệc sẽ dùng chính những con mồi chúng ta săn được lần này, Tề quý nhân cũng đến nhé. Không đi săn bắn thì nếm món ăn cũng được.”
(Khánh công yến: tiệc mừng hoạt động thuận lợi.)
“Tạ ân điển Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên đáp.
“Vậy thì Trẫm về thay áo quần trước.” Dứt lời, Lý Cảnh đi về phía cung nội.
“Cung tiễn Hoàng thượng.” Cả đám người hành lễ hô.
Lúc Tề Ngọc Yên đứng dậy thì Lý Cảnh đã vào trong. Nàng quay đầu, cười nói với La Xảo Nhi: “Chi bằng, tỷ theo La tiểu nghi về cung thay đồ nhé?”
“Vâng.” La Xảo Nhi cười tươi rồi kéo Tề Ngọc Yên đi về phía Minh Thiện điện.
Về chính sảnh của Minh Thiện điện, Tề Ngọc Yên chờ ở gian ngoài. La Xảo Nhi vào phòng trong cởi trang phục săn bắn, đổi sang chiếc váy yên la thêu hoa màu xanh biếc, bớt đi vài phần anh dũng, thêm nhiều đoan trang xinh đẹp.
Tề Ngọc Yên đưa mắt nhìn La Xảo Nhi, mỉm cười nói: “Vừa rồi ta thấy La tiểu nghi cưỡi ngựa rất thuần thục. Không nghĩ tới trong thời gian ngắn ngủi mà muội có thể cưỡi giỏi như vậy, xem ra, thị vệ dạy muội cưỡi ngựa cần phải được ban thưởng hậu hĩnh mới được. Không biết là vị thị vệ nào đã dạy La tiểu nghi thế?”
La Xảo Nhi thắt đai lưng thành bông hoa bên hông, sau đó xoay đầu lại, cười với Tề Ngọc Yên: “Thị vệ dạy muội cưỡi ngựa, Tề tỷ tỷ cũng quen đó, chính là Chung thị vệ Chung dục đấy. Nếu Tề tỷ tỷ cũng muốn học cưỡi ngựa, hôm khác gọi Chung thị vệ tới dạy tỷ là được.” Lúc nói chuyện, hai má ửng hồng như say, ánh mắt rực sáng.
Tề Ngọc Yên vừa nhìn vẻ mặt của La Xảo Nhi, càng xác định suy đoán trong lòng mình. Nhưng lại không biết muội ấy nảy sinh tình cảm tự bao giờ. Là lúc dạy muội ấy cưỡi ngựa, hay là chuyến đi tới bãi săn lần này?