Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 31 : Đêm trăng

Ngày đăng: 12:49 30/04/20


Mặc dù Tề Ngọc Yên phát hiện ra tâm tư của La Xảo Nhi, nhưng không dám nói thẳng, trên mặt không biểu lộ gì, chỉ thản nhiên cười nói: “Cuộc săn bắn này kết thúc rồi, còn học cưỡi ngựa làm gì? Với cả, chúng ta làm tần phi, nên hạn chế tiếp xúc với nam tử khác thì tốt hơn. Bằng không, bất cẩn bị người ta dị nghị, không những hại mình, còn hại người khác, nói không chừng còn liên lụy tới người trong nhà.” Nói xong nhìn La Xảo Nhi sâu xa.



Nghe Tề Ngọc Yên nói, nét mặt của La Xảo Nhi rõ ràng cứng lại. Nàng kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên, cảm giác trong lời nói của Tề Ngọc Yên có ý tứ khác. Nàng cắn môi, sau đó cố nặn ra một nụ cười với Tề Ngọc Yên, nói: “Tề tỷ tỷ nói đúng, muội nhớ rồi.”



Nghe La Xảo Nhi nói vậy, Tề Ngọc Yên hơi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nếu La Xảo Nhi đã thông suốt hơn, nàng cũng không cần nói thêm gì nữa, đứng dậy, kéo tay La Xảo Nhi, mỉm cười nói: “Vậy giờ La tiểu nghi kể vài chuyện hay ho các người gặp được cho tỷ đi.”



“Ừm.” La Xảo Nhi nhanh nhẹn gật đầu, rồi kể về chuyến đi săn bắn của họ.



Dù sao La Xảo Nhi còn nhỏ tuổi, nhắc tới chuyện xảy ra khi đi săn bắn, liền thao thao bất tuyệt.



Tề Ngọc Yên vừa nghe La Xảo Nhi kể, vừa chú ý quan sát vẻ mặt của nàng ấy. Thấy nàng ấy dường như vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi những lời vừa rồi của mình, mới yên tâm hơn chút. Nàng chỉ hi vọng thời gian chưa lâu, cảm tình của La Xảo Nhi dành cho Chung Dục chưa sâu, nếu không, giữ lại trong mình chỉ có khổ đau mà thôi.



Hai người đang trò chuyện rôm rả, lúc này, có cung nữ tiến đến bẩm báo Chu Nguyên cầu kiến Tề Ngọc Yên.



Nghe mấy lời này, Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Kỳ lạ, có chuyện gì gấp lắm ư? Bằng không, sao Chu Nguyên phải chạy tới tận phòng của La Xảo Nhi để tìm mình?



Thấy vẻ mặt khó hiểu của Tề Ngọc Yên, La Xảo Nhi vội nói: “Tề tỷ tỷ, gọi Chu Nguyên tiến vào, chẳng phải sẽ biết chuyện gì xảy ra sao?”



Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Truyền Chu Nguyên vào.”



“Dạ.” Cung nữ đến truyền lời lên tiếng, rồi lui xuống.



Rất nhanh, Chu Nguyên xách một giỏ trúc nhỏ vào phòng, hành lễ với Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi: “Tiểu nhân gặp qua La tiểu nghi, Tề quý nhân ạ.”



“Chu Nguyên, ngươi tìm Tề quý nhân có chuyện gì?” La Xảo Nhi hỏi.


Thấy La Xảo Nhi bày ra bộ dạng e sợ trốn tránh với Lý Cảnh, trong lòng Tề Ngọc Yên “bịch” một tiếng. Nàng biết, hiện giờ La Xảo Nhi cư xử như vậy với Lý Cảnh, là vì trong lòng nàng ấy đã có người khác. Chỉ hi vọng nàng ấy nghe lọt những lời nhắc nhở của mình, sớm dừng cương trước bờ vực.



Lý Chương thấy La Xảo Nhi rút lui, sợ mình lại bị Lý Cảnh tóm lấy, vội hành lễ, cũng cáo lui đi mất.



Bây giờ chỉ còn lại hai người Tề Ngọc Yên, đương nhiên nàng không thể trốn, đành miễn cưỡng cười với Lý Cảnh, nói: “Tần thiếp cùng đi với Hoàng thượng một đoạn vậy.”



“Ừ.” Lý Cảnh tươi cười, dường như vô cùng dịu dàng.



Hôm nay, trăng tròn sáng rõ. Hai người một trước một sau, đi xuyên qua mùi hương hoa quế thoang thoảng trong vườn, gió nhẹ phất qua, tay áo tung bay theo gió, khiến lòng người thư thái.



“Đêm nay trăng tròn thật.” Đột nhiên Lý Cảnh dừng bước, ngước mắt nhìn ánh trăng tròn vành vạch.



Tề Ngọc Yên đứng lại sau Lý Cảnh, nhìn theo ánh mắt hắn về phía chân trời, bên môi nhoẻn lên nụ cười mỉm: “Đúng thế, hôm nay là rằm rồi.”



“Ừ, đã lại tới rằm rồi.” Ánh mắt Lý Cảnh vẫn thả trôi về nơi chân trời xa xăm, một lúc sau, hắn thản nhiên cười nói: “Cũng vào một đêm trăng tròn như vậy, ta gặp được nữ tử mà ta ngày đêm khổ cực kiếm tìm kia.”



Nghe Lý Cảnh nói, tim Tề Ngọc Yên, bất chợt nảy lên một cái.



Nàng ngây ngốc nhìn bóng lưng Lý Cảnh, sau một lúc, mới nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng nói, chính là nữ tử đã làm người nhất kiến chung tình kia ư.”



Thân thể Lý Cảnh khẽ động đậy, nhưng không lên tiếng. Một hồi sau mới nghe tiếng hắn thở dài: “Ừm.” Ngừng một lát, hắn nói tiếp: “Chẳng qua, ta cảm thấy cả đời này e rằng sẽ không bao giờ tìm được nàng nữa.” Giọng nói bị đè nén, trong màn đêm, tăng thêm vài phần đau buồn.



Nghe vậy, Tề Ngọc Yên vặn chặt chiếc khăn lụa đang cầm trong tay, ngón tay nhói nhói.