Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 33 : Đêm thu (phần cuối)
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Đến khi Lý Cảnh nhìn rõ diện mạo của nữ tử đối diện, cảm giác cả người mình dần căng cứng.
Gương mặt kia, gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, gương mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ kia, giờ lại đột ngột xuất hiện trước mắt mình. Lúc này đây, hắn đã không phân rõ nổi rốt cuộc đây là thực hay vẫn trong mộng.
Hắn siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào thịt, đau đớn.
Đau như này, vậy đây không phải là mộng rồi. Nàng ấy thật sự xuất hiện trước mắt mình.
Nghĩ tới đây, hắn bất chợt nhào tới tay vịn, kinh hỉ kêu lên: “Là nàng? Nàng ở trong cung ư?” Chẳng trách tìm kiếm ngoài cung hơn nửa năm cũng chẳng thấy tăm tích, hóa ra nàng ấy luôn ở trong cung.
Thấy dáng vẻ của Lý Cảnh vừa vui mừng vừa lo sợ, lại nghe hắn hỏi như vậy, Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Làm thế nào mà, hắn nhận ra mình? Đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, bất giác sờ lên mặt mình, quả nhiên, mạng che mặt đã mất.
Tim nàng run bắn. Bấy giờ mới nhớ tới, hiện giờ xuất hiện trước mặt Lý Cảnh chính là gương mặt thật của mình.
Thoáng chốc, tim nàng đập loạn lên. Giờ bị hắn bắt gặp rồi, phải làm sao đây? Bất chợt nàng nghĩ tới, coi như bây giờ Lý Cảnh nhìn thấy dung mạo thật của nàng, cũng không biết thân phận của nàng. Chỉ cần nàng không để hắn bắt được, cho dù hắn biết mình trong cung thì cũng không tìm ra được mình. Nếu thế, bây giờ mình phải chạy khỏi đây!
Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên vội vã xoay người, chạy trở về.
Lý Cảnh thấy nàng thần người ra một lúc, rồi đột nhiên xoay người bỏ chạy, trong lòng quýnh lên, lớn tiếng gào lên: “Đứng lại! Nàng đứng lại đó cho ta!”
Tề Ngọc Yên tuyệt nhiên không nghe theo lời của hắn, dưới chân chưa từng chậm nửa nhịp, liều mạng chạy về phía trước, nhanh chóng biến mất trong đêm đen.
Nhìn bóng dáng của Tề Ngọc Yên biến mất khỏi mắt mình, Lý Cảnh trống rỗng, như thể lần này nàng ấy vừa đi, mình lại để lạc mất nàng ấy nữa rồi. Hắn nhanh chóng xoay người, nói với đám thị vệ: “Đi! Mang nữ tử vừa xuất hiện phía bờ bên kia về cho ta.”
“Dạ.” Thị vệ nhận mênh.
“Gượm đã!” Thấy thị vệ cầm kiếm đi, Lý Cảnh gọi giật lại.
“Hoàng thượng còn có gì phân phó ạ?” Trưởng thị vệ xoay người lại, cung kính nói.
Lý Cảnh dừng một lát, nói: “Mang nàng ấy về nhưng không được làm đau nàng ấy.”
Chuyện tới nước này, Tề Ngọc Yên cảm thấy giấu giếm Trúc Vận cũng không hay, nên để Mai Hương thuật lại chuyện mình gặp được Lý Cảnh vào đêm Nguyên Tiêu cho Trúc Vận.
Trúc Vận nghe xong, càng không hiểu nổi hành động của Tề Ngọc Yên: “Quý nhân, nếu Hoàng thượng đã có tình ý với cô từ trước, tại sao cô còn muốn trốn tránh ngài ấy? Chẳng lẽ trong lòng quý nhân có ai khác?”
Nghe Trúc Vận nói, Tề Ngọc Yên ngây người, lập tức lắc đầu, cười chua chát nói: “Ta, trong lòng ta còn có ai được chứ? Ta làm như vậy, chỉ vì không muốn có dính líu gì với người mà thôi.”
“Nếu trong lòng quý nhân không có ai khác, tại sao không cho Hoàng thượng biết thân phận của cô? Phải biết, để được Hoàng thượng sủng ái, có rất nhiều nữ tử phải hao tổn tâm cơ mà cũng chẳng thành, cớ sao quý nhân lại muốn tránh né?” Thấy Tề Ngọc Yên cúi đầu im lặng, Trúc Vận lại nói tiếp: “Quý nhân, nô tỳ thấy rất rõ. Chuyến đi tới Huyền Tước sơn, mặc dù quý nhân xấu xí, nhưng Hoàng thượng vẫn rất thích ở bên quý nhân. Nếu Hoàng thượng biết cô là người mà ngài ấy luôn quằn quại kiếm tìm, chắc chắn quý nhân sẽ là sủng quan hậu cung.”
Nghe Trúc Vận nói, Tề Ngọc Yên sững người. Sủng quan hậu cung thì sao chứ? Chẳng phải sẽ rơi vào kết cục bi thảm ư, Tề Ngọc Yên ta lại không phải chưa từng nếm trải.
Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên lắc đầu, nói: “Trúc Vận, có một số việc không đơn giản như em nghĩ đâu. Ta không muốn có liên quan gì tới Hoàng thượng là có nguyên do trong đó, em đừng hỏi kỹ làm gì.” Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn Trúc Vận và Mai Hương, nói: “Hiện giờ, việc chúng ta cần suy nghĩ chính là làm sao để Hoàng thượng không phát hiện ra người mà người trông thấy đêm nay chính là ta.”
Thấy thái độ kiên quyết của Tề Ngọc Yên, Trúc Vận cũng chẳng khuyên lơn thêm nữa, dứt khoát ngậm miệng.
“Lúc ở Huyền Tước sơn, quý nhân ở bên Hoàng thượng nhiều ngày, Hoàng thượng vẫn không phát hiện cô là nữ tử ở hội đèn lồng Nguyên Tiêu đó, coi như tối nay Hoàng thượng có nhìn thấy dung nhan thật của quý nhân, cũng hoàn toàn không nghĩ tới người mình gặp được chính là quý nhân cô.” Lúc Mai Hương nói chuyện, vẻ mặt thong dong: “Quý nhân chỉ cần đừng để người ta phát hiện ra dung nhan thật của mình nữa, có lẽ Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không liên hệ cô với nữ tử tại hội đèn lồng Nguyên Tiêu đâu. Đợi ngài ấy tra tìm trong cung vài ngày, không phát hiện ra, có lẽ sẽ bỏ qua.”
Nghe Mai Hương nói, Tề Ngọc Yên thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật đầu: “Hiện giờ cũng chẳng có cách nào khác, chỉ đành yên lặng theo dõi diễn biến, hi vọng có thể vượt qua được cửa ải này.”
“Quý nhân, người cũng đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm chút đi ạ.” Mai Hương nói: “Sáng mai, để Trúc Vận ra ngoài tìm hiểu tin tức, xong chúng ta hẵng tính cách.”
Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Ừ.”
Mai Hương và Trúc Vận hầu hạ Tề Ngọc Yên lên giường, rồi mới lui xuống.
Nằm trên giường, Tề Ngọc Yên trằn trọc không ngủ nổi. Gương mặt mừng rỡ của Lý Cảnh không ngừng lượn lờ trước mắt nàng. Rõ ràng đối với sự xuất hiện đột ngột của mình trong hoàng cung, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Nếu như, thật sự bị hắn phát hiện, hắn sẽ đối xử với mình ra sao? Hắn sẽ vui mừng? Dù sao hắn đã tìm mình lâu như vậy rồi mà.
Nhưng đối với chuyện mình bỏ rơi hắn tại hội đèn lồng, còn giả xấu lừa hắn, hắn sẽ nghĩ thế nào? Mình nên giải thích ra sao? Tội khi quân, có thể nặng có thể nhẹ. Nếu như hắn thật sự muốn truy cứu, không chỉ mình mình phải chịu tội, sợ rằng cả nhà họ Tề cũng không thoát được liên quan? Nhưng hắn sẽ trị tội mình ư?
Đối với Lý Cảnh hiện giờ, Tề Ngọc Yên không nắm chắc chút nào. Kiếp trước, hắn yêu thương mình như vậy mà vẫn giam nhốt mình vào lãnh cung, cuối cùng còn lạnh lùng xuống tay giết cả nhà họ Tề. Người nam nhân đến tận lúc chết mình vẫn yêu ở kiếp trước, có lẽ, mình vẫn luôn không thể hiểu rõ con người hắn?