Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 73 : Thanh minh (cuối)
Ngày đăng: 12:50 30/04/20
Nghe Lương Tử Vân nói vậy, biểu cảm Lý Cảnh có chút kinh ngạc, hỏi: “Lương Tử Vân, ngươi nói Ngọc Yên hạ độc Trẫm? Nàng hạ dược gì?”
“Đương nhiên là loại dược Uyên Ương này.” Lương Tử Vân nói.
“Ngọc Yên lại đi hạ mị dược Trẫm?” Lý Cảnh vừa nghe, có chút buồn cười, “Trẫm độc sủng mình nàng ấy, nàng ấy có lý do gì phải hạ độc Trẫm?”
Lương Tử Vân lại không cho là đúng, vẫn rành rọt nói: “Nhưng Hoàng thượng chưa từng nghĩ, vì sao ngài lại mê luyến Tề Ngọc Yên đến thế ư? Vì sao mĩ nhân hậu cung không màng, chỉ muốn nàng ta? Hoàng thượng, sở dĩ người như vậy, chính bởi vì nàng ta hạ độc người đó.”
Nghe vậy, Lý Cảnh cười gằn một tiếng, nói: “Trẫm bên cạnh Ngọc Yên hơn một năm, nàng ấy có hạ độc Trẫm hay không, Trẫm lại không biết?”
“Hoàng thượng! Chuyện Tề Ngọc Yên hạ độc người…” Lương Tử Vân vội vàng nói, “Lời này không phải tần thiếp nói, mà là thị nữ Trúc Vận của Tề Ngọc Yên!” Nói xong, nàng ta chỉ tay vào Trúc Vận.
Trúc Vận thấy tình hình như vậy, hoảng sợ, cuống cuồng quỳ xuống trước mặt Lý Cảnh, nói: “Hoàng thượng minh giám, nô tỳ chưa từng nói vậy bao giờ, không biết tại sao Lương tiệp dư lại nói thế.”
“Ngươi còn muốn chống chế?” Lương Tử Vân thấy Trúc Vận không thừa nhận, vẻ mặt dữ dằn nói, “Ngày ấy ngươi với thái y Vương Vị bí mật trao đổi trong Dị Lâm, ta tận mắt chứng kiến Vương Vị giao dược cho ngươi, còn nghe ngươi nói Tề Ngọc Yên được sủng hoàn toàn dựa vào dược này. Sau đó ta có gọi Vương Vị đến, hắn đã nói hết tất cả cho ta! Dược trong túi thơm này cũng là Vương Vị cho ta, nói là dược mà Tề Ngọc Yên cho Hoàng thượng dùng!”
“Hoàng thượng, những lời Lương tiệp dư nói đều sai sự thật.” Trúc Vận dập đầu, nói, “Vừa rồi Hoàng thượng trúng mị độc, thân mình ngay lập tức cảm thấy không khỏe. Hơn một năm nay, Hoàng thượng ở bên nương nương nhà nô tỳ lại chưa từng khó chịu như thế? Sao nương nương có thể hạ độc Hoàng thượng chứ?”
Lý Cảnh biết rất rõ mọi chuyện giữa mình và Tề Ngọc Yên, lúc trước Tề Ngọc Yên tránh né mình như nào, hắn cũng biết, đương nhiên sẽ không tin Tề Ngọc Yên hạ độc để mê hoặc mình.
Thấy Lý Cảnh lạnh lùng nhìn mình, dường như không tin lời mình nói, Lương Tử Vân vội vàng nói: “Nếu Hoàng thượng không tin, có thể truyền thái y Vương Vị tới hỏi.”
Thấy Lương Tử Vân dây dưa không dứt, Lý Cảnh nhíu mày, nói: “Được, nể Cảnh quốc công, hôm nay trẫm sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục!” Dứt lời quay sang, nói với Thường Hải, “Đi gọi Vương Vị tới!”
Advertisement / Quảng cáo
“Dạ!” Thường Hải khom người lui ra.
Lãm Nguyệt Đình cách Thái y viện không xa, chưa tới hai chén trà, Vương Vị đã nhận được ý chỉ, gấp gáp chạy tới.
Vừa vào trong đình, Vương Vị trông thấy Lương Tử Vân quỳ trên mặt đất, trên mặt đầm đìa nước mắt. Y sờ sợ, dừng một lúc, sau đó bước tới trước, hành lễ với Lý Cảnh: “Thần gặp qua Hoàng thượng.”
“Vương thái y, Lương Tử Vân nói dược mà nàng ta sử dụng để hạ độc Trẫm, là ngươi đưa cho, việc này là thế nào?” Lý Cảnh hỏi.
Nghe vậy, Vương Vị ngẩng mạnh đầu, nhìn Lý Cảnh, kinh ngạc nói: “Hạ độc? Thần chưa từng đưa cho Lương tiệp dư độc dược, không biết tại sao Lương tiệp dư nói như thế?”
“Vương Vị, ngươi nói láo!” Lương Tử Vân kêu lên, “Dược kia rõ ràng là ngươi đưa cho ta.”
Thấy Vương Vị cùng Lương Tử Vân bắt đầu tranh cãi, Lý Cảnh nhíu mày, sau đó kêu lên: “Thường Hải, đưa túi thơm kia cho Vương thái y xem.”
“Tùy Ngọc Yên đó.” Hắn nhẹ cười đáp.
“Đêm nay Hoàng thượng tới Trọng Hoa cung hay là về Càn Dương cung?” Nàng hỏi.
Hắn quay đầu, lặng yên nhìn nàng, đột nhiên vươn tay, vén một lọn tóc bên má nàng ra sau tai, cười nói: “Hôm nay là lễ Khất Xảo, vốn là ngày lễ cho nữ tử các nàng. Ta tới Trọng Hoa cung, mừng lễ cho nàng.”
Tề Ngọc Yên nghe vậy, tươi cười rạng rỡ nói: “Đa tạ Hoàng thượng.” Nói xong kéo tay Lý Cảnh, bước đi trong đêm tối.
Lý Cảnh đi theo nàng, nhìn nàng thỉnh thoảng quay đầu nhìn mình mím môi cười, trong lòng hạnh phúc.
Nhóm Thường Hải, Trúc Vận cách một khoảng xa phía sau.
Advertisement / Quảng cáo
Thấy chuyện hoàn thành một cách êm đẹp, Trúc Vận và Vương Vị liếc nhìn nhau, bấy giờ hai người mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Trúc Vận vừa đi, vừa dùng khăn lụa chà lau tay mình, trong lòng vẫn cảm giác sợ hãi.
Nếu như lúc ấy Lý Cảnh để Sử Viện Chính kiểm tra tay của cô, sẽ phát hiện có thuốc bột sót lại trong tay cô.
Lương Tử Vân nói không sai.
Kỳ thật, trước khi Lý Cảnh đến Lãm Nguyệt đình, Tề Ngọc Yên đã để người uống thứ mị dược tên “Uyên” kia, chỉ chờ Lương Tử Vân cầm thứ có chứa dược “Ương” cho người ngửi, dược hiệu sẽ phát tác.
Còn dược trong chén trà là lúc Lý Cảnh bảo Trúc Vận kiểm tra chén, cô đã lén bỏ vào. Cho nên khi Sử Viện Chính đến kiểm tra thì chỉ phát hiện trong chén của Lý Cảnh có độc, còn ấm trà và chén trà của Lương Tử Vân thì lại không.
Nói cho cùng, cũng bởi Lý Cảnh quá tin Tề Ngọc Yên, căn bản sẽ không nghi ngờ Tề Ngọc Yên hạ độc người. Bằng không, biết đâu đấy cũng sẽ bảo Sử Viện Chính kiểm tra mình rồi.
Nghĩ đến đây, Trúc Vận lại lau mồ hôi trên trán.
Vừa rồi nghe tiếng Lương Tử Vân gào thét, trong lòng Trúc Vận thoáng chốc cũng có chút không đành.
Nhưng lại nghĩ, nếu Lương Tử Vân không tự mình đi tính kế Lý Cảnh, nàng ta cũng đã sẽ không rơi vào kết cục thảm hại như kia. Nói đến cùng, nàng ta chính là tự làm tự chịu mà thôi.
Hơn nữa, Lương Tử Vân đi Từ Nguyệt am, so với việc sống cả đời trong cung vẫn còn tốt chán.
Nghĩ vậy, cô mới dần dần bình tĩnh lại.