Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 74 : Vách tường

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Sớm hôm sau, chuyện Lương Tử Vân bị phế đưa ra khỏi cung truyền khắp hoàng cung.







Lúc Tề Ngọc Yên tới Khôn Dương cung thỉnh an, Trịnh Chước liền hỏi nàng về việc này: “Tề quý phi, chuyện của Lương tiệp dư, à, là Lương Tử Vân, lá gan ả ta lớn thật đó, dám hạ mị dược Hoàng thượng ư?”







“Hồi Hoàng hậu nương nương, lúc ta đến Lãm Nguyệt Đình, thân thể Hoàng thượng đã không ổn rồi. Sử Viện Chính tới kiểm tra, bảo rằng Hoàng thượng đúng là trúng mị dược.” Tề Ngọc Yên hồi đáp, “Hoàng thượng nói, dược này chính là Lương Tử Vân hạ.”







Hoàng đế đã lên tiếng, ai dám nghi ngờ chứ?







“Ai!” Trịnh Chước nghe đến đó, thở dài thườn thượt, lắc đầu nói: “Không nghĩ tới, Lương Tử Vân vì đoạt sủng, đến thủ đoạn hèn hạ này cũng sử dụng.”







Nghe Trịnh Chước nói vậy, Tề Ngọc Yên cúi đầu, cũng không đáp lời.







Trong bốn nữ nhân đang ngồi ở đây, duy chỉ nàng được sủng, hiện giờ nàng nói thế nào đều có vẻ không thích hợp.







La Xảo Nhi ngẩng mặt, nhìn Tề Ngọc Yên hỏi: “Tề tỷ tỷ, muội nghe nói Lương tỷ tỷ hạ độc trong trà của Hoàng thượng, còn cho Hoàng thượng ngửi túi thơm có độc, khiến Hoàng thượng trúng độc, có phải như vậy không?”







Tề Ngọc Yên im lặng trong chốc lát rồi nói: “Sử Viện Chính báo như thế.”







Nghe đến đó, La Xảo Nhi hơi nhíu mày, nói: “Vậy vì sao tỷ ấy không trực tiếp cho hẳn mị dược vào trong túi thơm hoặc nước trà, mà phải tách riêng ra, như vậy không phải càng phiền phức hơn à?”







Tề Ngọc Yên cười nói: “Nghe Sử Viện Chính giải thích, nếu như trực tiếp cho mị dược vào trong túi thơm, mà Lương Tử Vân lại đeo túi thơm này ở bên hông, nếu mình hoặc người khác ngửi phải rồi trúng mị độc, không phải sẽ rắc rối sao? Cái loại nàng ta dùng phải hai loại dược kết hợp cùng nhau thì công hiệu dược Âm Dương mới phát huy, người hạ độc chia tách, nhưng chỉ khiến một người trúng độc, cũng sẽ không bởi vì vô tình khiến người khác trúng độc mà mang đến rắc rối cho mình.”

Advertisement / Quảng cáo



Ngừng một lúc, Tề Ngọc Yên tiếp tục nói: “Còn nếu như cho hết vào trà, sẽ nhanh chóng bị người tra ra Hoàng thượng bị người hạ độc. Mà chỉ tại một phần trong trà, nếu không có ai biết loại mị dược này phải kết hợp với nhau mới có thể phát huy tác dụng, đương nhiên sẽ không phát hiện được nàng ta hạ độc trong trà.”







Nói tới đây, Tề Ngọc Yên cười cười: “Lần này cũng là trùng hợp, trước đó không lâu Lưu thái y của thái y dược có nghe bằng hữu nhắc về thứ mị dược Uyên Ương này, trở về kể với Sử Viện Chính. Hai người còn cùng nhau thử điều chế phương thuốc giải độc, cho nên Sử Viện Chính mới có thể nhận ra mị dược này ngay lập tức."







“Hóa ra là vậy!” La Xảo Nhi gật đầu, vẻ mặt sáng tỏ, “Có thể thấy được mọi thứ đã được số phận định sẵn, bằng không, sẽ không ai có thể vạch trần mưu kế của Lương tỷ… Lương Tử Vân.”







Tề Ngọc Yên nghe vậy, chỉ phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, gật đầu không nói.







Phan Dửu Quân nâng mắt, nhìn chằm chằm vào Tề Ngọc Yên, mỉm cười nói: “Tề quý phi biết rõ chuyện Lương Tử Vân dùng Âm Dương dược như vậy, thật là có tâm.”







“Phan quý nghi khen sai rồi! Chỉ là từ bé ta đã ngu dốt, rất nhiều chuyện không chứng kiến thì không thấu hiểu. Nếu bàn tới lòng dạ, so với Phan quý nghi còn kém xa nhiều.” Lúc Tề Ngọc Yên nói chuyện, khóe miệng kéo lên một nụ cười.










“Không có!” Tề Ngọc Yên cười nói.







“Vậy thì xin lỗi, quý phi nương nương.” Thi vệ lắc đầu nói, “Không có thông truyền, ai cũng không được vào.”







Nghe hắn nói như vậy, Tề Ngọc Yên cũng không nổi nóng, mỉm cười nói: “Bản cung thật sự có việc gấp muốn gặp Hoàng thượng, làm phiền ngươi giúp ta nói với Thường Hải, để ông đi thông truyền một tiếng.”







Người trong cung đều biết Tề Ngọc Yên sủng quan hậu cung, không ai dám đắc tội với nàng, thêm vào đó nàng nói chuyện khách khí nhẹ nhàng với tiểu thị vệ như vậy, khiến người ta không nỡ cự tuyệt nàng.







Quả nhiên, người thị vệ này do dự chốc lát, sau đó khom lưng thi lễ, nói: “Vậy… xin quý phi nương nương đợi chút, tiểu nhân đi bẩm báo ngay.” Dứt lời bèn xoay người, bước lên thềm bậc.







Advertisement / Quảng cáo



Chưa hết chén trà, thị vệ đã trở về, hành lễ nói với Tề Ngọc Yên: “Hoàng thượng mời quý phi nương nương vào ạ.”







“Làm phiền rồi.” Tề Ngọc Yên mỉm cười đáp.







Thị vệ thấy Tề Ngọc Yên khách sáo như thế, ngơ ngác, đỏ mặt nói: “Quý phi nương nương nói vậy, giảm thọ tiểu nhân mất.”







Tề Ngọc Yên cũng không nhiều lời thêm với hắn nữa, tươi cười rồi xoay người, dọc theo thềm đá lên trên.







Vừa lên thềm đá, đã thấy Thường Hải đứng chờ mình, thấy nàng lại, vội vàng nghênh đón, cúi người hành lễ, cười nói; “Hoàng thượng mời quý phi nương nương chờ ở hậu điện một lúc, ngài sẽ qua đó ngay ạ.”







“Ừm.” Tề Ngọc Yên gật đầu đáp.







Thường Hãi dẫn Tề Ngọc Yên vào trong một noãn các phía sau chính điện, gọi người bưng trà cho Tề Ngọc Yên, còn mình thì quay về tiền điện hầu hạ.







Tuy rằng Tề Ngọc Yên tiến cung sắp được hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng bước vào Sùng Tâm điện. Đây là nơi Lý Cảnh cùng các thần tử thảo luận chính sự sau khi hạ triều, nếu không có việc gấp, nàng cũng sẽ không tới chỗ này.







Noãn các này ở ngay phía sau tiền điện, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện ở tiền điện. Từ đầu Tề Ngọc Yên vốn không để ý, lại chẳng ngờ nàng lại nghe được một cái tên quen thuộc, tim giật thót.







Nàng liếc mắt nhìn Trúc Vận, rõ ràng Trúc Vận cũng nghe thấy cái tên đó, cũng nhìn nàng, sắc mặt âu lo.







Thấy Trúc Vận có biểu cảm như thế, nàng biết, mình không nghe nhầm. Nàng vội đứng dậy, đi đến phía tường giáp với tiền điện, áp tai lên, lắng nghe vách tường.