Hai Lần Gặp Gỡ

Chương 10 :

Ngày đăng: 14:03 18/04/20


Bốn mươi ngày sau. Nghĩa địa.



Hà Cảnh Dương – con nuôi tôi nhận hôm nay, đã đổi tên là Dịch Cảnh Dương, tay nâng hũ tro cốt, lẳng lặng đứng cạnh tôi trước bia mộ Hà Khiêm Dương.



"Chị ơi, anh hai chết rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?" Gương mặt non nớt còn vươn lệ, giọng nói lại quá mức trấn tĩnh.



"Bé ngoan, sau này phải gọi là mẹ." Tôi ôm lấy be.



"Không muốn đâu!" Cậu bé cố chấp nhìn tôi, "Chị còn nhỏ hơn anh hai, chỉ lớn hơn em có mười tuổi thôi, sao em lại gọi chị là mẹ được?"



Tôi vỗ vỗ trán, nói: "Bọn họ đều nói con là con trai mẹ, cho nên con phải là con của mẹ."



Nó trợn to mắt, lời này đương nhiên nó nghe không hiểu.



"Cảnh Dương ngoan, chúng ta phải để lịch sử đi đúng quỹ đạo của nó. Cho nên con phải trở thành con của mẹ, mới có thể là Dịch Cảnh Dương."



Nó chỉ nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu, nắm chặt vạt áo tôi.



"Bé ngoan, sau này chỉ còn lại hai chúng ta, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, cho con những thứ tốt nhất thế giới này."



Nó lại gật đầu, lộ ra vẻ chín chắn không hợp tuổi.



"Mẹ sẽ bảo hộ con bằng cả tính mạng mình cho đến khi con có đủ năng lực bảo hộ hai chúng ta." Tôi ôm con trai mới của mình vào lòng, đứa bé này gầy gò và nhỏ bé so với bạn đồng lứa nhiều lắm.



"Con nhất định sẽ bảo vệ mẹ!" Cậu nhoc quơ nắm tay, đầu dựa vào cần cổ tôi.



"Không, không phải hiện tại." Tôi cười khe khẽ, "Hẳn là chừng... hai mươi năm sau."



Tôi sẽ đợi, đợi nhóc con của tôi lớn lên trở thành nhà khoa học ưu tú nhất, đợi cuộc chiến của con người và người máy nổ ra, cũng sẽ đợi, Sở Vong sống lại.



Đợi đến năm 2026, tôi sẽ không để Sở Vong rời xa tôi. Nhất định sẽ giữ anh ở lại, ở lại bên tôi.



   



Một tay nắm Dịch Cảnh Dương, một tay kéo vali hành lí, tôi về nhà.



Đây là một con đường ưu tĩnh, ven đường trồng đủ loại cây cối, những tòa biệt thự phong cách đơn giản mà đặc săc khác biệt đứng sừng sững giữa hàng cây xanh.



Thỉnh thoảng có vài người tóc vàng mắt xanh đi qua, cười cười thân thiện với chúng tôi.



Cũng có đôi khi, một cậu nhóc dừng lại trước mắt, huýt sáo lanh lảnh, vui vẻ hỏi tôi có cần giúp một tay hay không.



Mỗi lần như vây, Dịch Cảnh Dương lại hóa thành con cọp nhỏ, nắm chặt tay tôi, khiến tôi không khỏi bật cười, cảm ơn và từ chối thịnh tình của họ.



Đi hơn nửa giờ, cuối cùng cũng tới một tòa nhà ba tầng sơn màu vàng nhạt.



Trước cửa trồng đầy oải hương, tìm ngát dịu dàng.



Hai đứa tre chừng mười tuổi đứng trên cỏ, hình như đang điều khiển ô tô đồ chơi. Nhìn thấy chúng tôi, cậu con trai quay đầu lại, gọi với vào trong nhà: "Ba ơi, có khách tới."



Còn cô bé thì nhảy chân sáo tới trước mặt chúng tôi, nghiêng đầu đánh giá, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Dịch Cảnh Dương.



"Ấy thật là đẹp nha!" Cô nhóc nói bằng tiếng Anh. Sau đó, tôi trơn mắt há hốc miệng nhìn bé gái ôm mặt Dịch Cảnh Dương, hôn một cái thật mạnh.



Cảnh Dương ghét bỏ, vội vàng lấy tay lau sạch giọt nước trên má, trừng mắt nhìn cô bé kia. Cô nhóc lại chạy rất nhanh.



"Shit!" Nó mắng bằng tiếng Anh.



Tôi trố mắt: "Con nói được tiếng Anh cơ à?"



Nhóc con cười hắc hắc, bảo: "Đây là câu mắng người, học trên tivi đấy ạ."



Thằng quỷ này!



Cửa chính mở to, một đôi nam nữ trung niên chạy ra. Người đàn ông chạy phía trước có màu da giống tôi, thì phụ nữ phía sau thì tóc vàng.



Vẻ mặt của họ lại giống nhau, từ nghi hoặc đến kích động.



Ông chạy đến trước mặt tôi, ngừng lại, miệng mấp máy muốn nói điều gì, song một lời cũng chưa thốt.



"Ba." Tôi quỳ xuống trước mặt ông, "Thiếu Hàn bất hiếu."



Nhất lời, ông cảm động rơi lệ, đỡ tôi đứng lên: "Ngốc! Cuối cùng con cũng chịu tới đây! Sao không báo cho ba một tiếng mà tự mình chạy đến?"



"Thiếu... Hàn?" Một giọng nói lơ lớ vang lên, người phụ nữ đứng sau, bợ của ông, cũng vui mừng ra mặt.



Tôi gật đầu, gọi một tiếng "Auntie", bà cười hớn hở.



"Đây là... " Cha nhìn chăm chú vào nhóc con đang kéo tay tôi.




Cậu ta vẫn nhìn tôi. Tôi chưa tiếp xúc nhiều, vẫn cho rằng cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ nhát gan hay xây hổ, cậu ta chưa từng để lộ vẻ mặt kiên định như thế.



"Nhóc quỷ này...."



"Phu nhân, trước đây tôi cũng không biết." Cậu ta nhẹ nhàng nói tiếp, như thể đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình: "Tôi từng cho rằng sau này mình sẽ gặp được một cô gái trẻ tuổi xinh, đẹp nào đó. Tô từng cho rằng mình sẽ thích một ai đó bình thường như mình, sau đó cùng nhau vui vẻ hạnh phúc một đời. Nhưng bây giờ tôi mới biết, có một số việc, có một vài người dường như được định tước rồi. Tôi... không chỉ một lần thấy người ấy, hàng đêm không ngủ được, ôm chân ngồi trên ban công, cô độc lạ lùng ; không chỉ một lần thấy, đôi mắt người ấy đẹp như vậy, lại luôn luôn thất thần ; người ấy bình dị gần gũi, săn sóc người khác, chỉ riêng bản thân mình lại không chịu quý trọng, rõ ràng vẫn luôn ho ra máu lại không chịu điều dưỡng theo lời bác sĩ."



Tôi quát lên: "Càn rỡ!"



Cậu thanh niên chấn động cả người, ánh mắt nhìn tôi lại vẫn kiên định như thế.



"Đừng nói nữa!" Tôi kêu lên.



Cậu ta lại mỉm cười lạ lùng: "Ngay đến cả chủ nhân vĩ đại cũng chịu thua người ấy, tôi nhất định sẽ không khiên cuộc sống của người ấy khó chịu hơn, tôi chỉ cần có thể thấy người ấy, âm thầm quan tâm người ấy là đủ rồi."



Nháy mắt, tôi nghẹn ngào: "Đứa nhỏ này!"



"Phu nhân, tôi biết trong lòng người có một bóng hình khác." Cậu ta nói, vẫn dịu dàng quan tâm như vậy, "Phu nhân, người nhất định phải bảo trọng thân thể, đây là nguyện vọng của chủ nhân, cũng là nguyện vọng của chúng tôi. Kì thực trước đây, khi bị điều đến bảo hộ người, tôi đã từng cảm thấy không cam lòng. Nhưng hiện tại, tôi chỉ mong muốn có thể lặng yên bảo hộ người cả đời."



* * *  * * *



Lời bày tỏ của Nghiên Gia Sơn khiến tôi hơi bối rối. Tôi không hi vọng người trẻ tuổi vậy lại phải đối mặt với một tình yêu tuyệt vọng. Sinh mệnh đáng quý như thế, người còn trẻ phải biết trân trọng yêu quý mà sống sót chứ.



Vì vậy tôi bèn chú ý đến hành vi của mình hơn, cố gắng bảo trì khoảng cách với cậu vệ binh trẻ. Về phần Nghiêm Gia Sơn, sau ngày hôm đó tôi cũng không còn gặp lại nữa.



Nhưng có chuyện càng khiến tôi quan tâm.



Tôi vẫn không liên lạc được với Dịch Cảnh Dương, đội hộ vệ luôn nói không kết nối được với nó. Hôm nay đã là ngày mùng Năm tháng Tám. Ngày quan trọng nhất của tôi, ngày mùng Bảy tháng Tám, chỉ còn hai ngày.



Bữa trưa nay, tôi bảo chị Trương mở một bình vang đỏ. Nhìn chất lỏng đỏ thẫm chảy ra, tôi giơ tay muốn cầm bình rượu để quan sát một chút.



Chị Trương định nhận chiếc bình lại, tôi né tay qua một bên.



Một tiếng động bén nhọn vang lên, khiến tất cả mọi người ngây ra. Tôi cầm bình rượu vỡ nát chĩa thẳng vào cổ tay mình, nhẹ nhàng vẽ một vết máu, quay sang cậu đội trưởng vừa nghe tin chạy tới: "Tôi muốn nói chuyện với thằng con bất hiếu Dịch Cảnh Dương kia."



Phòng thông tin.



Cậu đội trưởng đội hộ vệ run run rẩy rẩy đưa ống nghe cho tôi: "Tướng quân đang tác chiến bên ngoài, chỉ có thể trò chuyện qua điện thoại."



Tôi gật đầu, nhận ống nghe, chị Trương lau nước mắt đứng bên cạnh băng bó cho tôi.



"Cảnh Dương, mẹ đây." Tôi lên tiếng trước, đã mấy tháng không nghe được giọng nó, không rõ nó có ý gì.



"Thiếu Hàn!" Bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói trầm thấp giàu từ tính, rất thuần thục nhắc tên tôi.



Tôi hơi giận: "Gọi mẹ!"



Ống nghe truyền đến tiaangs cười nhẹ của nó, tôi có thể tưởng tượng ra cái vẻ nhún vai "bỏ qua chuyện này đi" của nó.



"Rốt cuộc có chuyện gì?" Nó không cười nữa, nhấn từng chữ từng chữ đầy mạnh mẽ, rất giống tác phong thường ngày.



"Mẹ muốn gặp con." Tôi nói, sau lại bổ sung một câu, "Nhất định phải gặp mặt."



Trong diện thoại rất an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của Cảnh Dương.



Tôi bỗng nhiên rút tay khỏi tay chị Trương, khiến cho chị ấy và cả dội hộ vệ kêu lên sợ hãi. Hô hấp từ đầu dây bên kia chợt nặng nề hơn, tôi nói: "Dịch Cảnh Dương, trong tay mẹ là mảnh chai vỡ. Nếu con không đồng ý thì cứ chờ làm đám ma cho mẹ đi."



Tôi cúp điện thoại.



Mười phút sau, đội trưởng đội hộ vệ mới chạy đến, báo cáo: "Thưa phu nhân, máy bay một giờ nữa có thể cất cánh."



Tôi gật đầu, quay về phòng thu thập quần áo. Chị Trương và Chu Uyển đón tôi: "Phu nhân, rốt cuộc làm sao vậy?"



"Không việc gì đâu." Tôi cười nói, "Ranh con không nghe lời, tôi đi dạy cho nó một trận."



Hai người vẫn không cười nổi, bọn họ lo cho tôi. Uy tín, tiếng tăm cùng tính cách lạnh lùng vô tình của Dịch Cảnh Dương đã nổi tiếng khắp nơi. Sau khi nó hia mươi tuổi, không còn ai dám chống đối nó.



Tôi về phòng ngủ, lấy mấy bộ quần áo ném vào vali.



"Cốc cốc!" Có người gõ cửa. Ai còn đến quấy rầy tôi lúc này? Tôi không vui: "Vào đi!"



Tiểu Phó "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi: "Phu nhân, xin người hãy cứu Nghiêm Gia Sơn với."



Tay tôi chợt dừng lại, quay sang hỏi cậu ta: "Có chuyện gì thế?"



Cậu thanh niên ngày thường kiên cường đến thế nay đã rơi nước mắt ướt mặt: "Mấy hôm trước cậu ta bị chủ nhân hạ lệnh mang đi, có người nói chủ nhân sẽ xử tử cậu ta... Tôi... chúng tôi đều không rõ đã có chuyện gì nghiêm trọng đến thế. Nhưng phu nhân, cầu người nể tình nó còn trẻ người non dạ, người hãy cứu nó lần này."



Tôi hít sâu một hơi, bước đến đỡ cậu ta dậy: "Tôi nhất định sẽ làm hết sức."