Hai Lần Gặp Gỡ
Chương 9 :
Ngày đăng: 14:03 18/04/20
Bắc Kinh – đêm lạnh như nước!
Tôi "chạy" bằng tốc độ mình cho là điên cuồng nhất, vết thương trên lưng dường như lại rách ra, cơn đau từ nơi ấy càng lúc càng dữ dội, truyền thẳng về tim.
Đột nhiên, tôi như cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng.
Sở Vong, am nghĩ anh không biết.
Nếu an toàn của em, phải lấy tính mạng của anh đổi lại, em tình nguyện, cả đời phiêu bạt nơi nơi!
Cho dù rốt cuộc cùng chết bên nhau, cho dù đây chỉ là trò đùa của trời xanh nghiệt ngã, em không hề hối hận ngáy đầu tiên gặp gỡ liền không hề do dự - thích anh!
Cũng không hối hận, thời khắc này đã quay đầu lại!
Em không thể hình dung, không thể hình dung một thế giới không có anh!
Cho nên tôi kéo lê thân thể kiệt quệ, lần thứ hai đứng trước cửa phòng thí nghiệm.
Thậm chí đã không còn rõ ánh sáng lập lòe kia là ánh sao hay ánh đèn.
Tiếng súng đạn dần lắng.
Dường như cả tiếng hít thở cũng đã biến mất.
Sở Vong, em nguyện ý đánh cược, nếu hai mươi năm sau con em có thể bình yên, vậy tối nay em làm gì cũng sẽ vẫn an toàn. Em nguyện ý vì anh, cược phen này.
Đẩy cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi kinh ngạc!
Bên trong phòng thí nghiệm dường như vừa trải qua một cuộc hủy diệt! Mảnh kim loại văng khắp nơi, vách tường dày đặc lỗ đạn, dụng cụ thí nghiệm biện dạng hoàn toàn, trong không khí ngập mùi thuốc súng và... máu. Khói thuốc che mờ hai mắt, tôi không thể thấy rõ phương hướng và... tương lai.
"Sở Vong! Sở Vong!" tôi dốc toàn bộ sức lực gọi to.
Không ai trả lời.
Tôi đạp từng mảnh đá vụn tìm anh.
Thật lâu sau.
"Thiếu Hàn... " Dường như đâu đây vọng lại một âm thanh yếu ớt.
"Sở Vong!" Tôi chạy như điên đến nơi ấy, lại chỉ thấy một đống đổ nát, nào có bòng người!
Anh ở đâu? Anh ở đâu?
Hay chỉ là, ảo giác của tôi?
"Bên... dưới... chân em... " Giọng nối kia lần thứ hai truyền đến, lòng tôi căng thẳng, nhìn đám đá vụn và đống kim loại vỡ nát dưới chân.
Điên cuồng cào lớp đá và mảnh kim loại ra, gương mặt tuấn tú của Sở Vong xuất hiện.
"Tốt quá rồi! Anh còn sống!" Hai tay tôi ôm lấy mặt anh.
Anh nỗ lực mở mắt, mỉm cười nhìn tôi.
"Tốt quá rồi!" Tôi thì thào lặp lại.
Trên mặt anh, một vết cắt thật sâu giữa mi tâm kéo xuống gò má trái, khiến tôi kinh hãi!
Thân thể anh cũng bị một đống đá vụn và mảnh gỗ vùi lấp, tôi vội vàng bới cả hai tay.
"Đừng!" Sở Vong thấp giọng ngăn tôi, hơi thở mong manh, "Từ dưới ngực đã không còn gì. Em đừng nhìn, anh không muốn em thấy ... anh như vậy... "
Thế giới trong nháy mắt như sụp đổ dưới chân.
Thân thể anh! Thân thể anh!
"Nghe anh nói đã!" Sở Vong hít sâu một hơi, gắng bình ổn lại, nói tiếp, "Anh vừa... kích nổ bom, A Ngõa... đã nổ tan rồi, còn anh... chỉ dư lại... chút năng lượng... "
"Không!" Tôi thất thanh, "Em sẽ nạp điện cho anh, sẽ nối tay chân cho anh, anh nhất định sẽ không chết!"
Sở Vong, sao anh có thể chết! Anh là người nhân tạo ưu tú nhất! Chỉ cần linh hồn anh còn đây, chỉ cần còn chip anh còn đây...
Chip...
Tôi hiểu ra, con chip thay thế trái tim, đã bị phá hủy!
"Vô ích..." Anh nhìn tôi, rõ ràng đã kiệt sức nhưng vẫn cố dồn chút hơi tàn sót lại, "Anh rốt cuộc... cũng hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao..."
"Không! Anh đừng nói nữa! Em nhất định phải cứu anh, nhất định có cách cứu anh!"
"Nghe anh nói... " Anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, không mạnh mẽ như mọi lần. Sức anh không còn nhiều, chỉ khẽ nắm như vậy nhưng vẫn khiến tôi không dám nhúc nhích.
Thật ư ? Hà Khiêm Dương ? Mấy ngày này, mấy ngày này, anh chỉ một mình nằm trên giường, một mình đếm thời gian, đợi tử thần đến đón ?
Tôi bước lại gần, mắt anh chầm chậm nghiêng qua.
Anh sững sờ nhìn tôi, hốc mắt đỏ ửng thoáng hiện lên vui sướng và tuyệt vọng.
Trầm mặc chỉ trong chốc lát, anh hỏi : "Sao em lại tới đây ?"
Tôi ngồi xuống bên anh : "Em đến thăm anh."
"Em đã biết rồi... " Hà Khiêm Dương nhìn tôi, ánh mắt đong đầy bi thương, "Em đến thăm anh một lần, ước nguyện cuối cùng của anh đã hoàn thành rồi."
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, hộ sĩ cho tôi biết, anh chỉ còn chưa đến một tháng !
Anh không nói lời nào, tôi cũng không lên tiếng.
Nhìn ánh mắt khoan hòa cùng vẻ mặt vui mừng của anh, tôi không nhịn được, hỏi : "Hà Khiêm Dương, vì sao anh lại muốn một mình gánh chịu ? Anh cũng biết, em đã yêu anh nhiều đến mức nào. Vì sao không để em cùng anh, cùng anh đi qua khổ cực, cùng anh những ngày sau cuối ? Nếu như em biết, em nhất định ở bên anh ! Không để anh một mình chịu đựng !"
"Nhưng anh lại lừa em. Anh cùng với Mạc Cẩm Hân hùa nhau lừa em ! Anh khiến em nghĩ rằng mình bị bỏ rơi ! Anh biết không, em đã từng nghĩ, đời này mình chẳng còn có thể yêu ai..."
"Thiếu Hàn !" Anh cắt lời tôi, hai mắt rưng rưng, "Anh làm sao nhẫn tâm, làm sao nhẫn tâm để em yêu anh rồi lại nhìn anh chết đi ?"
Lời anh nói tựa như cú đánh thật mạnh, đập vỡ tất cả kí ức của tôi, đập vỡ vỏ bọc kìm nén tâm tình tôi bấy lâu.
Cảnh tượng khi Sở Vong sắp chết lại lóe lên trong đầu tôi.
Hà Khiêm Dương nói, anh làm sao nhẫn tâm để em yêu anh rồi lại nhìn anh chết đi.
Sở Vong nói, thì ra dù đã chết một lần cũng không cách nào ở bên em.
Hà Khiêm Dương, anh biết không, sau khi anh chết, linh hồn anh vượt hai mươi năm thời không trở về bên em, lại khiến em yeey anh lần nữa ! Chung quy em vẫn không thể trốn chạy khỏi định mệnh yêu anh, và đem đến cho anh một số phận đau khổ !
"Cho nên mới gạt em ?" Mười ngón quấn chặt vào nhau, tôi hỏi, "Xuất ngoại, có người yêu, đều là giả ?"
"Thiếu Hàn !" Hà Khiêm Dương nhắm chặt mắt, tựa như muốn cực lực đè nén điều gì. Lát sau, anh mới mở miệng, chậm rãi nói từng từ từng câu, "Bên cạnh em, chẳng phải đã có một người đàn ông bảo hộ sao ?"
Tôi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn anh. Anh hít sâu một hơi, chậm chạp : "Anh từng tới nhà em, chỉ muốn nhìn em một chút... Anh thấy một thanh niện trông không tệ lái xe đưa em về."
Đó là... lầm đầu tiên Sở Vong đến nhà tôi ?
Tôi chợt cảm thấy có gì đó trong ngực cuộn lên, chất longwr tanh ngọt tràn vào yết hầu.
"Thiếu Hàn !" Hà Khiêm Dương kinh hoàng nhìn tôi hộc máu ra đầy giường, anh vội vã gắng gượng ngồi dậy. Các bệnh nhân khác cũng kinh ngạc hô lên, lo lắng nhìn tôi rồi vội ấn chuông gọi y tá.
Tôi lau vệt máu nơi khóe miệng, khoát khoát tay với anh, ý bảo không sao : "Không sao đâu, bệnh cũ của em thôi. Anh nói đúng, em có người yêu rồi. Anh ấy... là Sở Vong. Hi vọng anh chúc phúc chúng em."
Hiện tại, người em yêu là Sở Vong. Anh ấy không phải người, chỉ là một người nhân tạo, linh hồn của anh ấy, là từ anh – từ thân thể đã chết đi của Hà Khiêm Dương anh, lấy ra.
Nhưng Hà Khiêm Dương, lúc này anh không biết. Đợi đến hai mươi năm sau, khi anh trở lại bên em, vào một khắc trước khi chết đi, anh mới nhớ. Mới biết được anh đã trao cho em những giày vò ra sao, cũng như đã cho em một tình yêu sâu nặng dường nào !
"Em đi trước !" Tôi cố nén lệ, đưng dậy, đưa lưng về phía anh, không nhìn đôi mát tràn ngập đau đớn của anh. Tất cả, đều đã được định trước.
Ngay kh cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy âm thanh của anh thoe gió truyền đến : "Thiếu Hàn, chúc hai người hạnh phúc !"
Anh ấy chúc tôi và Sở Vong hạnh phúc !
Thanh Oánh bước đến đón, tinh mắt nhận ra bèn đỡ tôi : "Lại hộc máu ?"
Tôi gật đầu, cô không hỏi gì thêm, dìu tôi bước đi.
Một hộ sĩ hảo tâm thấy tôi đỏ khóe mắt bèn lại gần, than thở : "Cô là bạn của Hà tiên sinh à ? Cậu ấy thật đáng thương, còn tre như vậy lại mắc bênh hiểm nghèo, càng khổ hơn là gia cảnh lại quá bần hàn, cha mẹ mất sớm. Sau khi cậu ấy đi, em trai cậu ấy biết làm sao bây giờ."
Tôi giật mình chấn động, đúng vậy, tôi không thể đau khổ mất khống chế, tôi còn có việc phải làm. Tôi gật đầu với Thanh Oánh, cô lập tức hiểu ý, dìu tôi đi về phía phòng làm việc của viện trưởng.
Viện trưởng và bác sĩ chính của Hà Khiêm Dương đang ngồi đối diện.
Hứa Thanh Oánh đặt một tấm thẻ lên bạn : "Xin hãy dùng thuốc tôt nhất cho Hà Khiêm Dương."
"Nhưng," Bác sĩ đẩy đẩy kính, bất đắc dĩ nói, "Cậu ấy đã vào giai đoạn cuối, dù dùng thuốc tốt nhất cũng không thể bảo đảm sống quá một tháng nữa."
Tôi khẽ cắn môi : "Tôi có một yêu cầu, sau khi Hà Khiêm Dương chết sẽ bảo tồn thi thể của anh ấy trong phòng lạnh đủ hai mươi năm."
Viện trưởng và bác sĩ trợn mắt nhìn tôi, Thanh Oánh đang ngồi bên cạnh cũng giật mình : "Cậu điên rồi !"
"Tôi muốn các vị, lấy danh dự của viện trưởng, cùng tôi kí hợp đồng bảo vệ thi thể anh ấy, không được phép tổn hại chỗ nào đến năm 2026. Hứa Thanh Oánh sẽ làm người đại diện cho tôi, trong hai mươi năm này, khi tôi không có mặt ở thành phố hay ra khỏi Trung Quốc, cô ấy sẽ thay tôi giám sát tình trạng bảo tồn thi thể. Mặt khác, tôi muốn nhận nuôi Hà Cảnh Dương, em trai Hà Khiêm Dương."
"Vấn đề nhận nuôi thì cô cần mời luật sư, hơn nữa còn phải quan tâm đến nguyện vọng của Hà Cảnh Dương !" Viện trưởng và bác sĩ đã ngây người vì yêu cầu kì quái của tôi.
"Được. Tôi sẽ mời luật sư."