Hám Đường
Chương 49 : Sát cơ trong Hồng Môn yến (2)
Ngày đăng: 20:48 27/03/20
Các cung nữ thướt tha lần lượt bưng thức ăn lên. Tay nghề đầu bếp ngự thiện phòng không tệ, từ xa quần thần đã có thể nghe được mùi hương món ăn, bất giác cảm giác thèm thuồng dâng lên.
Dương Hựu nâng ly rượu, cười nói: "Chư vị ái khanh, lần này đại thắng ở Lam Điền thật là chuyện lớn đáng mừng. Đương nhiên, chuyện này cũng không không thể bỏ qua công lao chư quân, cô kính chư quân một chén!"
Quần thần nhao nhao nâng ly, nói: "Tạ điện hạ ban rượu!"
Dương Hựu ngửa đầu, uống cạn ly rượu. Quần thần cũng theo sau nâng ly, uống cạn.
Dương Hựu nói: "Nếu hôm nay là khánh công, thì không chỉ có rượu, còn có mỹ nhân." Dương Hựu nói xong, phẩy tay một cái.
Theo tiếng vỗ tay của Dương Hựu, mấy người cung nữ mặc áo váy ngắn ngang ngực từ từ đi ra, cầm đầu là 2 người Trương Oánh Oánh cùng Doãn Xuân Hoa. Mặt 2 nàng được trang điểm nhẹ, son môi không đậm không nhạt, vừa đủ, dáng vẻ vô cùng mê người.
Chỗ cung nữ đi qua xông lên một mùi hương. Nguyên Mại ngồi tại chỗ, híp mắt đánh giá bộ ngực đầy đặn của Trương Oánh Oánh, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Vài ngày trước đó y trông thấy Trương Oánh Oánh trong hoàng thành, lập tức kinh động như gặp người trời, đã sớm động lòng. Nếu Trương Oánh Oánh không phải là thị nữ bên người Dương Hựu, Nguyên Mại đã sớm đoạt vào trong phủ để hưởng dụng.
Mấy người cung nữ dừng lại cách Dương Hựu 20 bước, chúc phúc Dương Hựu rồi xếp thành một hàng.
Sắc trời lúc này đã tối hẳn, dưới ánh trăng trong ngần, bóng người lắc lư. Từng làn hương theo nhịp múa nhẹ nhàng xông tới khiến cho người ta không khỏi trầm luân trong đó. Dáng múa rất đẹp, người lại càng đẹp. Quần thần người gật đầu, người vuốt râu, hoặc mỉm cưởi, hoặc trầm tư.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây phát ra tiếng vang ào ào, ngẫu nhiên có lá cây khô héo rơi xuống, xoay vài vòng giữa không trung rồi mới nhẹ nhàng rơi xuống.
Lúc này, Trương Oánh Oánh khẽ hé môi son, hát một tiểu khúc. Tiếng ca ung dung, giống như hoàng oanh khiến quần thần gật đầu, trong lòng đều khen tiếng ca mỹ diệu, tựa như từ trên trời hạ xuống.
Dương Hựu nhìn thấu tất cả tình huống, ánh mắt hắn nhìn về phía Nguyên Mại, chỉ thấy ánh mắt Nguyên Mại lộ ra vẻ tham lam, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm các cung nữ, nhất là Trương Oánh Oánh.
Cố Lãm ở bên cạnh, vẻ mặt do dự. Y hơi bất an, món ngon trước mặt không hề động đũa.
Với tư cách tâm phúc của Dương Hựu, Lý Nhân Chính, Thôi Bì Già lại chậm rãi ăn thức ăn, mang vẻ thưởng thức nhìn vũ điệu của các cung nữ, không giống dáng vẻ dã thú đói khát như Nguyên Mại, lúc nào cũng muốn nuốt trọn mấy người cung nữ.
Dương Hựu xoay chuyển ánh mắt, nhắm vào Vệ Huyền: "Vệ ái khanh, phải chăng đồ ăn không hợp khẩu vị?"
Vệ Huyền cười ha ha, nói: "Điện hạ, lão thần già rồi, nên chỉ thích ăn chút ít đồ ăn thanh đạm."
Dương Hựu nói: "Là thất sách của cô, Tiểu Quế Tử, bảo ngự thiện phòng làm một ít đồ ăn thanh đạm mang lên cho Vệ ái khanh!"
Sắc trời đã tối hẳn, nếu không nhờ một vầng trăng sáng treo trên cao thì toàn bộ ánh mắt chỉ thấy một vùng tăm tối.
Trên đường phố thành Đại Hưng, người đi đường dần dần thưa thớt. Một người đồ tể đi về muộn vội vàng đi qua. Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, người đồ tể ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước có một đám binh lính mặc khôi giáp chạy dọc theo đường cái. Thân thể đồ tể lắc một cái, cúi người xuống trốn qua một bên. Rất nhanh, đám binh sĩ kia chạy qua, không chút nào để ý tới tên đồ tể.
Đồ tể đợi binh sĩ đi xa mới đứng dậy, nhìn một lát, trong lòng nghi hoặc. Những tên binh lính này đang muốn làm gì? Chẳng lẽ trong thành Đại Hưng có chuyện lớn gì sắp xảy ra? Nghĩ đến đây, y vội vàng chạy đi, phi nước đại về nhà.
Dân chúng hai bên đường cái đều nghe được tiếng bước chân dồn dập, bèn ra cửa hóng chuyện. Đứng ở cửa ra vào của phường nhìn, đợi đến khi thấy rõ là một đám binh sĩ trang bị tinh lương thì nhịn không được run lên, sợ đến nỗi rúc đầu chạy về nhà, đóng chặt cửa.
Đám binh sĩ này do Lý Tĩnh dẫn đội, chạy đều bước một đường thẳng đến phủ Vệ Huyền. Gần đến phủ Vệ Huyền, Lý Tĩnh quát lớn, bảo binh sĩ tản ra, bao vây phủ Vệ Huyền lại.
Lúc này, cửa lớn phủ Vệ Huyền đã đóng chặt, Lý Tĩnh gật đầu một cái, một người binh sĩ thân thể khỏe mạnh bước lên gõ cửa.
Phủ Vệ Huyền hoàn toàn yên tĩnh, tên lính kia gõ cửa một hồi lâu, lúc này mới có người đến, quát: "Ai vậy, trễ như vậy rồi mà!"
"Mở cửa nhanh, ta phụng lệnh thượng thư đến đây có chuyện muốn làm!" Tên lính kia nói.
Trong lòng người kia giật mình, vội vàng mở cửa lớn. Cửa lớn vừa hé ra một khe nhỏ, một cái chân bỗng đạp vào, người kia ngã ầm xuống đất. Y đứng dậy, đang muốn chửi ầm lên thì lúc này, Lý Tĩnh đã dẫn người giết vào trong phủ. Hắn vung tay lên, nói: "Nhanh, nếu có kẻ ngoan cố chống lại không tuân, giết không tha!"
"Vâng!" Các binh sĩ đồng thanh nói, nhanh chóng chia thành nhóm, đánh về phía hậu viện phủ thượng thư.
Người kia dường như hiểu ra, đứng dậy, lớn tiếng quát: "Các ngươi là ai, có biết đây là đâu không?"
Lông mày Lý Tĩnh nhướng lên, hoành đao trong tay tuốt ra khỏi vỏ, cánh tay vung lên. Lưỡi đao lóe lên dưới ánh trăng, người kia kêu thảm một tiếng, đầu lâu lăn ra xa mấy thước, máu tươi văng đầy mặt đất. Lý Tĩnh lại nói: "Các ngươi giữ chặt cửa lớn, nếu có người xông tới, mặc kệ là xông ra hay xông vào, tất cả bắt lại!"
Lý Tĩnh nói xong, mang theo binh sĩ xung phong về phía hậu viện.
Trong phủ Vệ Huyền cơ bản đã trống rỗng. Y trang bị vũ trang cho toàn bộ thanh niên trai tráng trong phủ, đại bộ phận mang ra ngoại thành, còn lại đa số là già yếu tàn tật cùng nữ quyến. Bọn họ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bèn vội vàng đi ra.
"Các ngươi là ai?" Một người già nói. Lúc này, một sĩ binh hừ lạnh một tiếng, chém một đao, chém ông lão thành 2 nửa.
Lúc này, có người trong phủ Vệ Huyền trong thấy cảnh này, lập tức cả kinh kêu lên: "Giết người, giết người!"
Thanh âm từ xa truyền đến, trong phủ Vệ Huyền lập tức rối loạn tưng bừng, nhất là nữ quyến nhận được tin tức, tiếng hô hoán vang lên không dứt. Mấy tên hán tử lưu thủ vội vàng hô: "Đi, ra cửa sau đi!"
Theo bọn hắn dẫn đầu, các nữ quyến khóc sướt mướt chạy về phía cửa sau. Vừa mới mở ra cửa sau, chỉ thấy mấy chục tên binh lính mặc khôi giáp đứng ngoài cửa, hoành đao chém xuống, lại có mấy cái đầu người rơi xuống đất. Nữ quyến run rẩy hai cái, lập tức ngã lăn ra đất.
Lý Tĩnh chạy gấp một mạch, trong tay hắn có địa đồ phủ Vệ Huyền, cũng biết phần văn kiện mật kia giấu ở nơi nào, cho nên hắn mặc kệ chuyện khác, chạy về phía hậu viện. Đến hậu viện, chỉ thấy hai tên hán tử đang vung cái gì đó xuống đất.
"Giết bọn chúng!" Lý Tĩnh hét lớn một tiếng, xông lên trước. Hắn biết 2 người này muốn phóng hỏa, nếu như không thể tìm ra văn kiện mật trước khi bọn hắn phóng hỏa thì sẽ không còn chứng cứ.
Hai tên hán tử kia trông thấy Lý Tĩnh đánh tới, một người rút yêu đao muốn tiến lên, không ngờ mặc dù Lý Tĩnh tuổi gần ngũ tuần, nhưng vẫn dũng mãnh như xưa, hoành đao trong tay vạch một đường, một tiếng đanh gọn vang lên, yêu đao trong tay người kia văng ra, muốn rời khỏi tay.
Lý Tĩnh vội đến đỏ mắt, trận chiến này ảnh hưởng đến tiền đồ của mình. Nếu không lấy được chứng cứ, sau này điện hạ chưa hẳn sẽ tín nhiệm mình. Hắn huơ hoành đao trong tay, chém liền năm nhát. Người kia chống đỡ không nổi, liên tiếp lui về sau.
Người này dù không ngăn được Lý Tĩnh, nhưng cũng thành công trì hoãn được một thời gian, thừa cơ hội này một người khác lấy mồi lửa, đang muốn châm lửa thì trong bóng tối, một bóng người xuất hiện, trong tay cầm một cây côn gỗ, bỗng đánh lên đầu y. Người kia kêu một tiếng đau đớn, ngã xuống đất.
Lúc này, quân Tùy đã chạy đến, vây người còn lại vào giữa. Người kia cười lạnh một tiếng, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy dưới ánh trăng, binh sĩ quân Tùy từng người như lang như hổ. Y tự biết không cách nào chạy thoát, chỉ có thể cười lạnh một tiếng, giơ yêu đao cứa một nhát lên cổ.
Lý Tĩnh thở phào một hơi. Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào người đang đứng trong bóng tối.
Người kia đi tới, mang vẻ cười trên mặt, nói: "Vị tướng quân này, tiểu nhân là Vệ Phúc, chờ đợi đã lâu!"
Lý Tĩnh gật đầu, nói: "Đồ vật kia ở đâu?"
Vệ Phúc nói: "Mời đi theo ta!" Nói xong, đi về phía một gian phòng. Vệ Phúc vào phòng, đốt nến lên, tầm mắt lập tức mở rộng ra.
Lý Tĩnh đi vào, căn phòng này được trang trí cực kỳ hoa lệ, ắt là phòng ngủ của Vệ Huyền. Hắn đánh giá một lần, lúc này, Vệ Phúc từ bên trong đi ra, ôm một cái hộp trong ngực, nói: "Tướng quân, văn kiện mật ở đây!"
Sớm có binh sĩ tiếp nhận, đưa cho Lý Tĩnh. Đây là một cái hộp vuông nửa thước, phía trên có một cái khóa vàng khéo léo đẹp đẽ.
Vệ Phúc nói: "Tướng quân, lão tặc Vệ Huyền này giảo hoạt vô cùng, giấu vật này trong phòng, lại sai hai người này canh chừng, một khi có biến, lập tức tiêu hủy. Nếu không phải tiểu nhân nhanh trí, e là vật này đã bị tiêu hủy."
Lý Tĩnh cũng không để ý đến y, để hộp xuống đất, vung hoành đao trong tay lên, khóa vàng rơi xuống. Lý Tĩnh tiến lên, mở hộp ra, lấy văn kiện mật bên trong ra, xem qua một cái, trong lòng giật nảy.
Lý Tĩnh bất an đi tới đi lui trong phòng. Hắn không ngờ việc này lại rắc rối phức tạp như vậy. Dương Hựu muốn diệt trừ Vệ Huyền, Nguyên Mại, thế nhưng hai người này lại liên hợp hai người Vũ Văn Phúc Cập, Độc Cô Hoài Ân, muốn liên thủ diệt trừ điện hạ.
Bọ ngựa bắt ve, làm sao biết chim sẻ ở đàng sau?
Vừa nghĩ đến yến ẩm hôm nay là do Độc Cô Hoài Ân an bài, trong lòng Lý Tĩnh dâng lên một tia cảm giác bất an. Đúng lúc này, Lý Tĩnh phát hiện ánh mắt lấp lóe của Vệ Phúc, dường như đang tránh né cái gì. Hắn bước nhanh tới, nắm vạt áo Vệ Phúc, quát: "Chuyện này ngươi biết được bao nhiêu?"
Vệ Phúc bị Lý Tĩnh nắm chặt lấy, sắc mặt lập tức trắng bệch. Y không nghĩ ra phản ứng của Lý Tĩnh lại nhanh như thế. Trong chốc lát, đã liên hệ y với chuyện này. Lý Tĩnh hừ lạnh một tiếng, đá một cước lên người Vệ Phúc, dùng đao gác lên cổ y, nói: "Nói, nói mau!"
Vệ Phúc bị đau, nhưng bây giờ y cũng không để ý tới, y quỳ xuống đất nói: "Ta nói, ta nói hết!"
Nữ quyến, người hầu trong phủ Vệ Huyền bị tập trung lại, không thoát được một người. Mặc dù trận này đánh lén thành công, nhưng trong lòng Lý Tĩnh càng trở nên nặng nề sau khi nghe Vệ Phúc mở miệng.
Hiện tại hắn đã không còn vui sướng thắng lợi. Rốt cuộc hắn minh bạch vì sao phủ thượng thư lớn như vậy mà không có mấy người, vì sao tất cả đều là già yếu tàn tật, căn bản không chịu nổi một kích.
Hắn vội vàng kêu một người, nói: "Nhanh chóng mang vật này đến gặp điện hạ, sau đó báo việc này cho điện hạ biết!"
Người kia tuân lệnh, quay người đi. Lý Tĩnh ở phía sau quát to: "Ngươi cưỡi chiến mã của ta đi, không thể trì hoãn!"
"Vâng!" Người kia biết việc này trọng đại, vội vàng vọt ra khỏi phòng.
Dương Hựu nâng ly rượu, cười nói: "Chư vị ái khanh, lần này đại thắng ở Lam Điền thật là chuyện lớn đáng mừng. Đương nhiên, chuyện này cũng không không thể bỏ qua công lao chư quân, cô kính chư quân một chén!"
Quần thần nhao nhao nâng ly, nói: "Tạ điện hạ ban rượu!"
Dương Hựu ngửa đầu, uống cạn ly rượu. Quần thần cũng theo sau nâng ly, uống cạn.
Dương Hựu nói: "Nếu hôm nay là khánh công, thì không chỉ có rượu, còn có mỹ nhân." Dương Hựu nói xong, phẩy tay một cái.
Theo tiếng vỗ tay của Dương Hựu, mấy người cung nữ mặc áo váy ngắn ngang ngực từ từ đi ra, cầm đầu là 2 người Trương Oánh Oánh cùng Doãn Xuân Hoa. Mặt 2 nàng được trang điểm nhẹ, son môi không đậm không nhạt, vừa đủ, dáng vẻ vô cùng mê người.
Chỗ cung nữ đi qua xông lên một mùi hương. Nguyên Mại ngồi tại chỗ, híp mắt đánh giá bộ ngực đầy đặn của Trương Oánh Oánh, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Vài ngày trước đó y trông thấy Trương Oánh Oánh trong hoàng thành, lập tức kinh động như gặp người trời, đã sớm động lòng. Nếu Trương Oánh Oánh không phải là thị nữ bên người Dương Hựu, Nguyên Mại đã sớm đoạt vào trong phủ để hưởng dụng.
Mấy người cung nữ dừng lại cách Dương Hựu 20 bước, chúc phúc Dương Hựu rồi xếp thành một hàng.
Sắc trời lúc này đã tối hẳn, dưới ánh trăng trong ngần, bóng người lắc lư. Từng làn hương theo nhịp múa nhẹ nhàng xông tới khiến cho người ta không khỏi trầm luân trong đó. Dáng múa rất đẹp, người lại càng đẹp. Quần thần người gật đầu, người vuốt râu, hoặc mỉm cưởi, hoặc trầm tư.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây phát ra tiếng vang ào ào, ngẫu nhiên có lá cây khô héo rơi xuống, xoay vài vòng giữa không trung rồi mới nhẹ nhàng rơi xuống.
Lúc này, Trương Oánh Oánh khẽ hé môi son, hát một tiểu khúc. Tiếng ca ung dung, giống như hoàng oanh khiến quần thần gật đầu, trong lòng đều khen tiếng ca mỹ diệu, tựa như từ trên trời hạ xuống.
Dương Hựu nhìn thấu tất cả tình huống, ánh mắt hắn nhìn về phía Nguyên Mại, chỉ thấy ánh mắt Nguyên Mại lộ ra vẻ tham lam, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm các cung nữ, nhất là Trương Oánh Oánh.
Cố Lãm ở bên cạnh, vẻ mặt do dự. Y hơi bất an, món ngon trước mặt không hề động đũa.
Với tư cách tâm phúc của Dương Hựu, Lý Nhân Chính, Thôi Bì Già lại chậm rãi ăn thức ăn, mang vẻ thưởng thức nhìn vũ điệu của các cung nữ, không giống dáng vẻ dã thú đói khát như Nguyên Mại, lúc nào cũng muốn nuốt trọn mấy người cung nữ.
Dương Hựu xoay chuyển ánh mắt, nhắm vào Vệ Huyền: "Vệ ái khanh, phải chăng đồ ăn không hợp khẩu vị?"
Vệ Huyền cười ha ha, nói: "Điện hạ, lão thần già rồi, nên chỉ thích ăn chút ít đồ ăn thanh đạm."
Dương Hựu nói: "Là thất sách của cô, Tiểu Quế Tử, bảo ngự thiện phòng làm một ít đồ ăn thanh đạm mang lên cho Vệ ái khanh!"
Sắc trời đã tối hẳn, nếu không nhờ một vầng trăng sáng treo trên cao thì toàn bộ ánh mắt chỉ thấy một vùng tăm tối.
Trên đường phố thành Đại Hưng, người đi đường dần dần thưa thớt. Một người đồ tể đi về muộn vội vàng đi qua. Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, người đồ tể ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước có một đám binh lính mặc khôi giáp chạy dọc theo đường cái. Thân thể đồ tể lắc một cái, cúi người xuống trốn qua một bên. Rất nhanh, đám binh sĩ kia chạy qua, không chút nào để ý tới tên đồ tể.
Đồ tể đợi binh sĩ đi xa mới đứng dậy, nhìn một lát, trong lòng nghi hoặc. Những tên binh lính này đang muốn làm gì? Chẳng lẽ trong thành Đại Hưng có chuyện lớn gì sắp xảy ra? Nghĩ đến đây, y vội vàng chạy đi, phi nước đại về nhà.
Dân chúng hai bên đường cái đều nghe được tiếng bước chân dồn dập, bèn ra cửa hóng chuyện. Đứng ở cửa ra vào của phường nhìn, đợi đến khi thấy rõ là một đám binh sĩ trang bị tinh lương thì nhịn không được run lên, sợ đến nỗi rúc đầu chạy về nhà, đóng chặt cửa.
Đám binh sĩ này do Lý Tĩnh dẫn đội, chạy đều bước một đường thẳng đến phủ Vệ Huyền. Gần đến phủ Vệ Huyền, Lý Tĩnh quát lớn, bảo binh sĩ tản ra, bao vây phủ Vệ Huyền lại.
Lúc này, cửa lớn phủ Vệ Huyền đã đóng chặt, Lý Tĩnh gật đầu một cái, một người binh sĩ thân thể khỏe mạnh bước lên gõ cửa.
Phủ Vệ Huyền hoàn toàn yên tĩnh, tên lính kia gõ cửa một hồi lâu, lúc này mới có người đến, quát: "Ai vậy, trễ như vậy rồi mà!"
"Mở cửa nhanh, ta phụng lệnh thượng thư đến đây có chuyện muốn làm!" Tên lính kia nói.
Trong lòng người kia giật mình, vội vàng mở cửa lớn. Cửa lớn vừa hé ra một khe nhỏ, một cái chân bỗng đạp vào, người kia ngã ầm xuống đất. Y đứng dậy, đang muốn chửi ầm lên thì lúc này, Lý Tĩnh đã dẫn người giết vào trong phủ. Hắn vung tay lên, nói: "Nhanh, nếu có kẻ ngoan cố chống lại không tuân, giết không tha!"
"Vâng!" Các binh sĩ đồng thanh nói, nhanh chóng chia thành nhóm, đánh về phía hậu viện phủ thượng thư.
Người kia dường như hiểu ra, đứng dậy, lớn tiếng quát: "Các ngươi là ai, có biết đây là đâu không?"
Lông mày Lý Tĩnh nhướng lên, hoành đao trong tay tuốt ra khỏi vỏ, cánh tay vung lên. Lưỡi đao lóe lên dưới ánh trăng, người kia kêu thảm một tiếng, đầu lâu lăn ra xa mấy thước, máu tươi văng đầy mặt đất. Lý Tĩnh lại nói: "Các ngươi giữ chặt cửa lớn, nếu có người xông tới, mặc kệ là xông ra hay xông vào, tất cả bắt lại!"
Lý Tĩnh nói xong, mang theo binh sĩ xung phong về phía hậu viện.
Trong phủ Vệ Huyền cơ bản đã trống rỗng. Y trang bị vũ trang cho toàn bộ thanh niên trai tráng trong phủ, đại bộ phận mang ra ngoại thành, còn lại đa số là già yếu tàn tật cùng nữ quyến. Bọn họ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bèn vội vàng đi ra.
"Các ngươi là ai?" Một người già nói. Lúc này, một sĩ binh hừ lạnh một tiếng, chém một đao, chém ông lão thành 2 nửa.
Lúc này, có người trong phủ Vệ Huyền trong thấy cảnh này, lập tức cả kinh kêu lên: "Giết người, giết người!"
Thanh âm từ xa truyền đến, trong phủ Vệ Huyền lập tức rối loạn tưng bừng, nhất là nữ quyến nhận được tin tức, tiếng hô hoán vang lên không dứt. Mấy tên hán tử lưu thủ vội vàng hô: "Đi, ra cửa sau đi!"
Theo bọn hắn dẫn đầu, các nữ quyến khóc sướt mướt chạy về phía cửa sau. Vừa mới mở ra cửa sau, chỉ thấy mấy chục tên binh lính mặc khôi giáp đứng ngoài cửa, hoành đao chém xuống, lại có mấy cái đầu người rơi xuống đất. Nữ quyến run rẩy hai cái, lập tức ngã lăn ra đất.
Lý Tĩnh chạy gấp một mạch, trong tay hắn có địa đồ phủ Vệ Huyền, cũng biết phần văn kiện mật kia giấu ở nơi nào, cho nên hắn mặc kệ chuyện khác, chạy về phía hậu viện. Đến hậu viện, chỉ thấy hai tên hán tử đang vung cái gì đó xuống đất.
"Giết bọn chúng!" Lý Tĩnh hét lớn một tiếng, xông lên trước. Hắn biết 2 người này muốn phóng hỏa, nếu như không thể tìm ra văn kiện mật trước khi bọn hắn phóng hỏa thì sẽ không còn chứng cứ.
Hai tên hán tử kia trông thấy Lý Tĩnh đánh tới, một người rút yêu đao muốn tiến lên, không ngờ mặc dù Lý Tĩnh tuổi gần ngũ tuần, nhưng vẫn dũng mãnh như xưa, hoành đao trong tay vạch một đường, một tiếng đanh gọn vang lên, yêu đao trong tay người kia văng ra, muốn rời khỏi tay.
Lý Tĩnh vội đến đỏ mắt, trận chiến này ảnh hưởng đến tiền đồ của mình. Nếu không lấy được chứng cứ, sau này điện hạ chưa hẳn sẽ tín nhiệm mình. Hắn huơ hoành đao trong tay, chém liền năm nhát. Người kia chống đỡ không nổi, liên tiếp lui về sau.
Người này dù không ngăn được Lý Tĩnh, nhưng cũng thành công trì hoãn được một thời gian, thừa cơ hội này một người khác lấy mồi lửa, đang muốn châm lửa thì trong bóng tối, một bóng người xuất hiện, trong tay cầm một cây côn gỗ, bỗng đánh lên đầu y. Người kia kêu một tiếng đau đớn, ngã xuống đất.
Lúc này, quân Tùy đã chạy đến, vây người còn lại vào giữa. Người kia cười lạnh một tiếng, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy dưới ánh trăng, binh sĩ quân Tùy từng người như lang như hổ. Y tự biết không cách nào chạy thoát, chỉ có thể cười lạnh một tiếng, giơ yêu đao cứa một nhát lên cổ.
Lý Tĩnh thở phào một hơi. Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào người đang đứng trong bóng tối.
Người kia đi tới, mang vẻ cười trên mặt, nói: "Vị tướng quân này, tiểu nhân là Vệ Phúc, chờ đợi đã lâu!"
Lý Tĩnh gật đầu, nói: "Đồ vật kia ở đâu?"
Vệ Phúc nói: "Mời đi theo ta!" Nói xong, đi về phía một gian phòng. Vệ Phúc vào phòng, đốt nến lên, tầm mắt lập tức mở rộng ra.
Lý Tĩnh đi vào, căn phòng này được trang trí cực kỳ hoa lệ, ắt là phòng ngủ của Vệ Huyền. Hắn đánh giá một lần, lúc này, Vệ Phúc từ bên trong đi ra, ôm một cái hộp trong ngực, nói: "Tướng quân, văn kiện mật ở đây!"
Sớm có binh sĩ tiếp nhận, đưa cho Lý Tĩnh. Đây là một cái hộp vuông nửa thước, phía trên có một cái khóa vàng khéo léo đẹp đẽ.
Vệ Phúc nói: "Tướng quân, lão tặc Vệ Huyền này giảo hoạt vô cùng, giấu vật này trong phòng, lại sai hai người này canh chừng, một khi có biến, lập tức tiêu hủy. Nếu không phải tiểu nhân nhanh trí, e là vật này đã bị tiêu hủy."
Lý Tĩnh cũng không để ý đến y, để hộp xuống đất, vung hoành đao trong tay lên, khóa vàng rơi xuống. Lý Tĩnh tiến lên, mở hộp ra, lấy văn kiện mật bên trong ra, xem qua một cái, trong lòng giật nảy.
Lý Tĩnh bất an đi tới đi lui trong phòng. Hắn không ngờ việc này lại rắc rối phức tạp như vậy. Dương Hựu muốn diệt trừ Vệ Huyền, Nguyên Mại, thế nhưng hai người này lại liên hợp hai người Vũ Văn Phúc Cập, Độc Cô Hoài Ân, muốn liên thủ diệt trừ điện hạ.
Bọ ngựa bắt ve, làm sao biết chim sẻ ở đàng sau?
Vừa nghĩ đến yến ẩm hôm nay là do Độc Cô Hoài Ân an bài, trong lòng Lý Tĩnh dâng lên một tia cảm giác bất an. Đúng lúc này, Lý Tĩnh phát hiện ánh mắt lấp lóe của Vệ Phúc, dường như đang tránh né cái gì. Hắn bước nhanh tới, nắm vạt áo Vệ Phúc, quát: "Chuyện này ngươi biết được bao nhiêu?"
Vệ Phúc bị Lý Tĩnh nắm chặt lấy, sắc mặt lập tức trắng bệch. Y không nghĩ ra phản ứng của Lý Tĩnh lại nhanh như thế. Trong chốc lát, đã liên hệ y với chuyện này. Lý Tĩnh hừ lạnh một tiếng, đá một cước lên người Vệ Phúc, dùng đao gác lên cổ y, nói: "Nói, nói mau!"
Vệ Phúc bị đau, nhưng bây giờ y cũng không để ý tới, y quỳ xuống đất nói: "Ta nói, ta nói hết!"
Nữ quyến, người hầu trong phủ Vệ Huyền bị tập trung lại, không thoát được một người. Mặc dù trận này đánh lén thành công, nhưng trong lòng Lý Tĩnh càng trở nên nặng nề sau khi nghe Vệ Phúc mở miệng.
Hiện tại hắn đã không còn vui sướng thắng lợi. Rốt cuộc hắn minh bạch vì sao phủ thượng thư lớn như vậy mà không có mấy người, vì sao tất cả đều là già yếu tàn tật, căn bản không chịu nổi một kích.
Hắn vội vàng kêu một người, nói: "Nhanh chóng mang vật này đến gặp điện hạ, sau đó báo việc này cho điện hạ biết!"
Người kia tuân lệnh, quay người đi. Lý Tĩnh ở phía sau quát to: "Ngươi cưỡi chiến mã của ta đi, không thể trì hoãn!"
"Vâng!" Người kia biết việc này trọng đại, vội vàng vọt ra khỏi phòng.