Hám Đường
Chương 50 : Sát cơ trong Hồng Môn yến (3)
Ngày đăng: 20:48 27/03/20
Bên Tam Hải trì, tiếng oanh giọng yến cùng điệu vũ duyên dáng liên tục không ngừng.
Rất nhiều đại thần híp mắt, hai tay đánh nhịp theo tiếng ca. Nhưng cũng có mấy người trong đám đại thần mang vẻ tâm sự nặng nề.
Vệ Huyền không hề động đũa món ngon trước mặt. Y một mực nửa nằm nửa ngồi trên giường êm, trong lòng trầm ngâm. Đã qua 3 tuần rượu, 5 lượt món ăn, sắc trời cũng đã tối đen, chính là thời cơ tốt để động thủ.
Huyền Vũ môn bên kia thế nào rồi?
Dương Hựu cũng đang trầm ngâm. Cuối cùng Lý Tĩnh có đắc thủ hay không? Nghe nói trong phủ Vệ Huyền có không ít tử sĩ, nếu liều chết e là sẽ có một trận ác chiến. Có thể nắm được chứng cứ sao?
Lúc này, một khúc múa kết thúc, mấy tên cung nữ lui ra, đưa đến một làn hương thơm. Nguyên Mại lau miệng, thu hồi ánh mắt thèm thuồng.
Dương Hựu giơ ly rượu lên, cười nói: "Chư vị ái khanh, khúc này như thế nào?"
Nguyên Mại liếm môi, nói: "Múa đẹp, người lại càng đẹp." Y bất giác nói ra, bỗng phát hiện mọi người đều nhìn mình, ánh mắt quái dị. Y vội vàng cúi đầu xuống, hùng hổ ăn, giống như muốn nuốt tất cả mỹ nhân này vào bụng.
Lúc này Dương Hựu cười ha hả, nói: "Chư vị ái khanh cũng là người uyên bác, cô muốn thử tài học của các ngươi. Hiện tại trong nội viện này hoa nở khắp nơi, chư vị ái khanh có thể lấy hoa mà vịnh, làm một bài thơ để cô bình luận, như thế nào?"
Lý Nhân Chính nghe vậy, cười nói: 'Có rượu ngon nhắm tốt, lại có mỹ nhân múa cạnh, cảnh đẹp như vầy, dưới ánh trăng ngâm thơ, quả thật là chuyện tuyệt vời."
Lúc này Vệ Huyền bỗng động tâm, ngẩng đầu nói: "Lão thần nghe nói điện hạ từng làm một câu thơ hay "Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, Mai hoa hương tự khổ hàn lai" (Bảo kiếm không mài không sắc bén, Hoa mai không lạnh chẳng hương thơm). Lão thần cả gan mời điện hạ làm một bài thơ để lão thần được thấy phong thái của điện hạ."
Dương Hựu nghe thấy, con ngươi bỗng co lại. Lúc hắn nói câu này là lúc ban tên cho Dương Mai, người biết đến cũng không nhiều. Làm thế nào Vệ Huyền biết? Thông qua con đường nào? Đây là muốn thị uy với ta sao?
Trong nháy mắt, trong đầu Dương Hựu xoay chuyển vô số ý nghĩ. Nhưng sắc mặt Dương Hựu không thay đổi, hắn cười nói: "Cô đặc biệt thích hoa mai. Vệ thượng thư, hoa mai xuất thân từ giá lạnh, trong gian nan vất vả ngạo nghễ tự lập, tỏa ra hương thơm mê người, giống như tình cảnh của cô a!"
"Bây giờ Đại Tùy ta bốn phía khói lửa, cô muốn giống như hoa mai, muốn từ trong giá lạnh, từ trong đống tuyết mùa đông, sừng sững không ngã, rồi nở ra một đóa hoa a!" Dương Hựu nói xong, chậm rãi đứng dậy: "Cô hy vọng, chư vị ái khanh cùng cô đồng tâm hiệp lực, không rời không bỏ, kéo dài tiếp giang sơn Đại Tùy!"
Vệ Huyền hừ lạnh một tiếng, biết Dương Hựu lại đang thu mua lòng người. Thằng nhãi ranh này, nắm lấy cơ hội như vậy thật là giảo hoạt.
Lúc này Lý Cương đáp lời: "Điện hạ có chí lớn, lão thần đương nhiên đem hết toàn lực!"
Thôi Bì Già, Lý Nhân Chính cũng lên tiếng phụ họa: "Chúng thần mong được theo điện hạ, phục hưng Đại Tùy."
Miệng Cố Lãm nhúc nhích, muốn phụ họa nhưng nhìn thấy vẻ khinh thường của Nguyên Mại nên rốt cuộc y dằn xuống, không nói nữa. Những đại thần khác lại nhao nhao phụ họa, bỗng chốc thanh âm lấy lòng nổi lên bốn phía.
Dương Hựu lướt mắt nhìn mọi người một cái, cười ha hả, nói: "Có chư vị ái khanh tương trợ, lo gì đại nghiệp không thành?"
Nhưng vào lúc này, ở Huyền Vũ môn.
Huyền Vũ môn ở phía bắc thành Đại Hưng. Bởi vì dựa vào cung thành, vị trí địa lý vô cùng trọng yếu. Nó là một cái ủng thành, trong lịch sử đây là nơi Lý Thế Dân giết chết Lý Kiến Thành cùng Lý Nguyên Cát, tiêu trừ kẻ thù chính trị.
Trên tường thành, từng đám binh sĩ đang tuần tra. Lúc này, trong Huyền Vũ môn xuất hiện 7-8 bóng người.
"Người nào?" Binh sĩ đang trực hô to.
Độc Cô Hoài Ân ngẩng đầu, cười nói: "Các vị huynh đệ, ta là Độc Cô Hoài Ân!"
Lúc này, thủ tướng Huyền Vũ môn Độc Cô Năng đi tới, nói: "Cửu thúc không ở chỗ điện hạ ăn ngon uống sướng, đến nơi này chịu gió lạnh làm gì."
Độc Cô Hoài Ân cười ha hả một tiếng, nói: "Điện hạ biết các ngươi thủ thành vất vả, cho nên bảo ta mang chút rượu và đồ nhắm đến khao chư vị huynh đệ!"
Độc Cô Năng mừng rỡ, quát: "Người đâu, mở cửa thành ra!"
Một lát sau, cửa thành mở ra. Các binh sĩ tuôn ra, đem rượu và đồ nhắm trên xe mang đi về phía bên trong ủng thành.
"Mang tất cả đi, bảo các huynh đệ chia ra!" Độc Cô Năng nói. Các binh sĩ mừng khấp khởi vác bình rượu đi vào, thức ăn đậy trong khay còn chưa mở ra đã nghe mùi thơm mê người, khiến người ta không khỏi thèm nhỏ dãi.
Độc Cô Hoài Ân kéo Độc Cô Năng qua một bên, nói: "Nửa canh giờ sau, Nguyên Thành sẽ tới ngoài cửa."
Độc Cô Năng gật gật đầu, nói: "Cửu thúc yên tâm, ta đã an bài tốt. Chỉ cần bọn hắn vừa đến sẽ lập tức mở cửa thành."
Độc Cô Hoài Ân vỗ vai Độc Cô Năng, nói: "Bây giờ quan hệ trọng đại, chỉ có thể thành công, không thể thất bại, nhớ lấy!"
Độc Cô Năng nói: "Nửa canh giờ đã đủ cho bọn hắn uống say!"
Độc Cô Hoài Ân hài lòng rời đi.
-------------------------
Trong phủ Vệ Huyền.
Sau một lúc trầm tư ngắn ngủi, rốt cuộc Lý Tĩnh quyết định.
Hầu Quân Tập mang binh đi đến phủ Nguyên Mại, ắt hẳn bây giờ đã đắc thủ, còn cả đám người trong phủ Vệ Huyền đã bị khống chế. Theo kế hoạch cũ là nên trở về, nhưng tình huống ngoài ý muốn khiến Lý Tĩnh cải biến chủ ý, hắn chuẩn bị dựa vào ban đêm tấn công Vũ Văn phủ.
Hắn để lại 100 tên lính lưu thủ ở phủ Vệ Huyền, lại sai người trông chừng Vệ Phúc, bản thân mình mang binh sĩ chạy đến Vũ Văn phủ.
Trong phủ Nguyên Mại bây giờ đã máu chảy thành sông. Lúc Hầu Quân Tập giết vào phủ Nguyên Mại bị chống cự lại, khiến y giận dữ. Y đơn giản hạ lệnh tiến hành giết chóc một hồi trong phủ Nguyên Mại. Một nhà Nguyên gia tổng cộng hơn 300 khẩu, nam thì đều bị Hầu Quân Tập giết sạch sẽ, ngay cả hài tử vài tuổi cũng không tha.
Nữ thì bị các binh sĩ ôm vào ngực, không ngừng vuốt ve. Lại có người nóng tính kéo nữ tử vào trong phòng, rất nhanh tiếng rên rỉ thống khổ của nữ tử truyền đến khiến các binh sĩ cười ha hả.
Hầu Quân Tập là một người tâm ngoan thủ lạt. Đối với y mà nói, mục tiêu chỉ có thể là lập công, kiếm được chức quan cao hơn, nhiều tiền tài hơn, nhiều mỹ nữ hơn. Y cũng không phải đồ đần, y biết Dương Hựu sẽ giết những người này nên không chút do dự tiến hành giết chóc trong phủ Nguyên Mại. Y biết điện hạ rất muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, hàng xóm xung quanh đã nghe được tiếng la giết, bọn họ núp trong nhà, khóa chặt cửa, sau đó lấy ghế chèn lại mới yên tâm một chút.
Binh sĩ Hầu Quân Tập thỏa thích thu hết đồ vật trong phủ Nguyên Mại, đồ trang sức lóng lánh kim quang, tiền đồng nặng chịch khiến binh sĩ vui mừng hớn hở. Hầu Quân Tập tùy tiện ngồi trong đại sảnh, cười ha hả nói: "Bọn nhãi, chừa lại một ít cho lão tử!"
Một tên lính tiến lên lấy lòng, cười đùa nói: "Tướng quân, ti chức chừa lại thứ tốt nhất cho người!"
Lúc này Hầu Quân Tập hài lòng gật đầu, bỗng y nghĩ tới một chuyện, y bỗng tát tên vuốt mông ngựa kia, nói: "Ranh con, thứ tốt nhất để cho điện hạ, biết chưa?!"
Tên lính vỗ mông ngựa lại vỗ trúng đùi, ăn một chưởng của Hầu Quân Tập, bụm mặt, vẫn cười hề hề, nói: "Tướng quân nói rất đúng!"
.......................................
Tam Hải trì.
Dương Hựu vừa đọc xong một bài thơ khiến quần thần vỗ tay không ngớt. Dương Hựu cực kỳ vô sỉ, chôm chỉa thi từ của các vĩ nhân hậu thế, đại khí lại hào hùng, quần thần nhao nhao tán thưởng.
Vệ Huyền nhíu mày, nghĩ thầm cho ngươi phách lối, để một lát sẽ cho ngươi chống mắt lên mà xem!
Hai bên đều đang đợi chờ cơ hội, đến lúc lập tức nổi lên, muốn lấy mạng nhỏ của đối thủ.
Đúng lúc này, Tiểu Quế Tử đi đến, thì thầm bên tai Dương Hựu. Dương Hựu biến sắc, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại. Hắn chắp tay, nói: "Chư vị ái khanh, mẫu thân gọi cô, cô đi một lát sẽ quay lại!"
Nguyên Mại liếc mắt nhìn Vệ Huyền, trong lòng hơi lo lắng. Y có chút vội không nén nổi, muốn bắt giữ Dương Hựu để tối nay có thể bắt Trương Oánh Oánh vào tay. Vệ Huyền khẽ lắc đầu, bưng ly rượu lên, hớp một miếng nhỏ.
Vệ Huyền rất bình tĩnh, mặc dù y rất vội báo thù, nhưng trước khi không có tin tức ở Huyền Vũ môn truyền đến y tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Giữ bình tĩnh mới có thể làm đại sự.
Dương Hựu đi từ từ, khi ra khỏi tầm mắt của mọi người, hắn bước nhanh hơn. Tiểu Quế Tử vội vàng đuổi theo mấy bước, chạy chậm phía trước dẫn đường.
Một tên binh lính đứng phía trước, trông thấy Dương Hựu đến, vội vén áo giáp muốn thi lễ, Dương Hựu nói: "Miễn đi!"
Tên lính cung kính dâng văn kiện mật lên. Dương Hựu xem qua, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn biết Độc Cô Hoài Ân là kẻ phản bội, nhưng không nghĩ ra y đã liên kết với Vệ Huyền, Nguyên Mại, lại còn liên danh ký tên, kết thành đồng minh cùng đối phó mình.
Trước đó vài ngày, Độc Cô Hoài Ân tỏ ra yếu thế, nịnh nọt mê hoặc Dương Hựu, khiến Dương Hựu giảm bớt cảnh giác đối với y.
Lúc này, tên lính kia nói: "Điện hạ, Lý tướng quân nghe Vệ Phúc nói nên đã biết được, tử sĩ của Vệ Huyền chuẩn bị qua Huyền Vũ môn đánh vào hoàng cung!"
Suy nghĩ của Dương Hựu xoay chuyển cực nhanh. Hắn biết tử sĩ của Vệ Huyền muốn đánh vào Huyền Vũ môn tất nhiên phải có nội ứng. Vệ Huyền, Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập đều đang ở yến ẩm, như vậy... Hắn vội hỏi: "Tiểu Quế Tử, Độc Cô Hoài Ân ở đâu?"
Tiểu Quế Tử trả lời: "Nửa ngày rồi nô tỳ không có trông thấy hắn!"
Dương Hựu suy nghĩ một chút, vội la lên: "Nhanh đi gọi Vi Tùng, bảo hắn lập tức tiếp nhận Huyền Vũ môn. Không có mệnh lệnh của cô, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào. Người nào vi phạm giết không tha!"
Tiểu Quế Tử lên tiếng, y biết tình hình khẩn cấp, chạy như điên một mạch.
Dương Hựu lại phân phó một tên hoạn quan khác: "Nhanh chóng dẫn người thủ vệ Đông cung, không được để người nào quấy rầy mẫu thân!" Hoạn quan kia đáp lời, lao vụt đi.
Dương Hựu phân phó xong, trầm ngâm. Một lát sau, hắn nhìn tên lính, hỏi: "Lý Tĩnh bây giờ ở đâu?"
Binh sĩ hồi đáp: "Lúc thần đi, Lý tướng quân đã hoàn toàn khống chế phủ thượng thư. Lúc này ắt vẫn còn ở phủ thượng thư."
Dương Hựu bước chậm rãi mấy bước, rút ra một thanh kiếm vàng, nói: "Ngươi mang thanh kiếm vàng này lệnh Lý Tĩnh đánh hạ Vũ Văn phủ, đồng thời lệnh Hầu Quân Tập sau khi làm xong chuyện lập tức bao vây Độc Cô phủ. Nhớ kỹ, không được giết người nào trong Độc Cô phủ! Nếu giết một người, bảo hắn mang đầu đến gặp cô!"
Lúc này, Độc Cô Vũ Sư vội vã chạy đến, nói: "Điện hạ, thần có việc gấp xin tấu!"
Dương Hựu lạnh lùng nhìn y một cái, hừ lạnh, nói: "Độc Cô khanh gia, việc này ngươi làm thật tốt a!"
Thân thể Độc Cô Vũ Sư chấn động, trên trán toát mồ hôi. Dương Hựu không đợi y mở miệng, nói: "Việc này tạm thời gác lại. Ngươi cùng Thiên Sơn lập tức dẫn người đi bắt Độc Cô Hoài Ân!"
Độc Cô Vũ Sư lau mồ hôi lạnh, vâng lệnh.
Dương Hựu nhìn thấy bộ dáng của Độc Cô Vũ Sư, thở dài một tiếng, nói: "Ngươi không cần kinh hoảng, cô biết việc này tất nhiên ngươi không có tham dự. Trong việc này cô chỉ giết đầu đảng tội ác trong Độc Cô gia, những người còn lại không truy xét!"
Độc Cô Vũ Sư thở dài một hơi, nói: "Đa tạ điện hạ!"
Trong mắt Dương Hựu lóe lên một tia lãnh ý, nói: "Đi đi! Làm không xong việc này, đưa đầu tới gặp cô!"
Rất nhiều đại thần híp mắt, hai tay đánh nhịp theo tiếng ca. Nhưng cũng có mấy người trong đám đại thần mang vẻ tâm sự nặng nề.
Vệ Huyền không hề động đũa món ngon trước mặt. Y một mực nửa nằm nửa ngồi trên giường êm, trong lòng trầm ngâm. Đã qua 3 tuần rượu, 5 lượt món ăn, sắc trời cũng đã tối đen, chính là thời cơ tốt để động thủ.
Huyền Vũ môn bên kia thế nào rồi?
Dương Hựu cũng đang trầm ngâm. Cuối cùng Lý Tĩnh có đắc thủ hay không? Nghe nói trong phủ Vệ Huyền có không ít tử sĩ, nếu liều chết e là sẽ có một trận ác chiến. Có thể nắm được chứng cứ sao?
Lúc này, một khúc múa kết thúc, mấy tên cung nữ lui ra, đưa đến một làn hương thơm. Nguyên Mại lau miệng, thu hồi ánh mắt thèm thuồng.
Dương Hựu giơ ly rượu lên, cười nói: "Chư vị ái khanh, khúc này như thế nào?"
Nguyên Mại liếm môi, nói: "Múa đẹp, người lại càng đẹp." Y bất giác nói ra, bỗng phát hiện mọi người đều nhìn mình, ánh mắt quái dị. Y vội vàng cúi đầu xuống, hùng hổ ăn, giống như muốn nuốt tất cả mỹ nhân này vào bụng.
Lúc này Dương Hựu cười ha hả, nói: "Chư vị ái khanh cũng là người uyên bác, cô muốn thử tài học của các ngươi. Hiện tại trong nội viện này hoa nở khắp nơi, chư vị ái khanh có thể lấy hoa mà vịnh, làm một bài thơ để cô bình luận, như thế nào?"
Lý Nhân Chính nghe vậy, cười nói: 'Có rượu ngon nhắm tốt, lại có mỹ nhân múa cạnh, cảnh đẹp như vầy, dưới ánh trăng ngâm thơ, quả thật là chuyện tuyệt vời."
Lúc này Vệ Huyền bỗng động tâm, ngẩng đầu nói: "Lão thần nghe nói điện hạ từng làm một câu thơ hay "Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, Mai hoa hương tự khổ hàn lai" (Bảo kiếm không mài không sắc bén, Hoa mai không lạnh chẳng hương thơm). Lão thần cả gan mời điện hạ làm một bài thơ để lão thần được thấy phong thái của điện hạ."
Dương Hựu nghe thấy, con ngươi bỗng co lại. Lúc hắn nói câu này là lúc ban tên cho Dương Mai, người biết đến cũng không nhiều. Làm thế nào Vệ Huyền biết? Thông qua con đường nào? Đây là muốn thị uy với ta sao?
Trong nháy mắt, trong đầu Dương Hựu xoay chuyển vô số ý nghĩ. Nhưng sắc mặt Dương Hựu không thay đổi, hắn cười nói: "Cô đặc biệt thích hoa mai. Vệ thượng thư, hoa mai xuất thân từ giá lạnh, trong gian nan vất vả ngạo nghễ tự lập, tỏa ra hương thơm mê người, giống như tình cảnh của cô a!"
"Bây giờ Đại Tùy ta bốn phía khói lửa, cô muốn giống như hoa mai, muốn từ trong giá lạnh, từ trong đống tuyết mùa đông, sừng sững không ngã, rồi nở ra một đóa hoa a!" Dương Hựu nói xong, chậm rãi đứng dậy: "Cô hy vọng, chư vị ái khanh cùng cô đồng tâm hiệp lực, không rời không bỏ, kéo dài tiếp giang sơn Đại Tùy!"
Vệ Huyền hừ lạnh một tiếng, biết Dương Hựu lại đang thu mua lòng người. Thằng nhãi ranh này, nắm lấy cơ hội như vậy thật là giảo hoạt.
Lúc này Lý Cương đáp lời: "Điện hạ có chí lớn, lão thần đương nhiên đem hết toàn lực!"
Thôi Bì Già, Lý Nhân Chính cũng lên tiếng phụ họa: "Chúng thần mong được theo điện hạ, phục hưng Đại Tùy."
Miệng Cố Lãm nhúc nhích, muốn phụ họa nhưng nhìn thấy vẻ khinh thường của Nguyên Mại nên rốt cuộc y dằn xuống, không nói nữa. Những đại thần khác lại nhao nhao phụ họa, bỗng chốc thanh âm lấy lòng nổi lên bốn phía.
Dương Hựu lướt mắt nhìn mọi người một cái, cười ha hả, nói: "Có chư vị ái khanh tương trợ, lo gì đại nghiệp không thành?"
Nhưng vào lúc này, ở Huyền Vũ môn.
Huyền Vũ môn ở phía bắc thành Đại Hưng. Bởi vì dựa vào cung thành, vị trí địa lý vô cùng trọng yếu. Nó là một cái ủng thành, trong lịch sử đây là nơi Lý Thế Dân giết chết Lý Kiến Thành cùng Lý Nguyên Cát, tiêu trừ kẻ thù chính trị.
Trên tường thành, từng đám binh sĩ đang tuần tra. Lúc này, trong Huyền Vũ môn xuất hiện 7-8 bóng người.
"Người nào?" Binh sĩ đang trực hô to.
Độc Cô Hoài Ân ngẩng đầu, cười nói: "Các vị huynh đệ, ta là Độc Cô Hoài Ân!"
Lúc này, thủ tướng Huyền Vũ môn Độc Cô Năng đi tới, nói: "Cửu thúc không ở chỗ điện hạ ăn ngon uống sướng, đến nơi này chịu gió lạnh làm gì."
Độc Cô Hoài Ân cười ha hả một tiếng, nói: "Điện hạ biết các ngươi thủ thành vất vả, cho nên bảo ta mang chút rượu và đồ nhắm đến khao chư vị huynh đệ!"
Độc Cô Năng mừng rỡ, quát: "Người đâu, mở cửa thành ra!"
Một lát sau, cửa thành mở ra. Các binh sĩ tuôn ra, đem rượu và đồ nhắm trên xe mang đi về phía bên trong ủng thành.
"Mang tất cả đi, bảo các huynh đệ chia ra!" Độc Cô Năng nói. Các binh sĩ mừng khấp khởi vác bình rượu đi vào, thức ăn đậy trong khay còn chưa mở ra đã nghe mùi thơm mê người, khiến người ta không khỏi thèm nhỏ dãi.
Độc Cô Hoài Ân kéo Độc Cô Năng qua một bên, nói: "Nửa canh giờ sau, Nguyên Thành sẽ tới ngoài cửa."
Độc Cô Năng gật gật đầu, nói: "Cửu thúc yên tâm, ta đã an bài tốt. Chỉ cần bọn hắn vừa đến sẽ lập tức mở cửa thành."
Độc Cô Hoài Ân vỗ vai Độc Cô Năng, nói: "Bây giờ quan hệ trọng đại, chỉ có thể thành công, không thể thất bại, nhớ lấy!"
Độc Cô Năng nói: "Nửa canh giờ đã đủ cho bọn hắn uống say!"
Độc Cô Hoài Ân hài lòng rời đi.
-------------------------
Trong phủ Vệ Huyền.
Sau một lúc trầm tư ngắn ngủi, rốt cuộc Lý Tĩnh quyết định.
Hầu Quân Tập mang binh đi đến phủ Nguyên Mại, ắt hẳn bây giờ đã đắc thủ, còn cả đám người trong phủ Vệ Huyền đã bị khống chế. Theo kế hoạch cũ là nên trở về, nhưng tình huống ngoài ý muốn khiến Lý Tĩnh cải biến chủ ý, hắn chuẩn bị dựa vào ban đêm tấn công Vũ Văn phủ.
Hắn để lại 100 tên lính lưu thủ ở phủ Vệ Huyền, lại sai người trông chừng Vệ Phúc, bản thân mình mang binh sĩ chạy đến Vũ Văn phủ.
Trong phủ Nguyên Mại bây giờ đã máu chảy thành sông. Lúc Hầu Quân Tập giết vào phủ Nguyên Mại bị chống cự lại, khiến y giận dữ. Y đơn giản hạ lệnh tiến hành giết chóc một hồi trong phủ Nguyên Mại. Một nhà Nguyên gia tổng cộng hơn 300 khẩu, nam thì đều bị Hầu Quân Tập giết sạch sẽ, ngay cả hài tử vài tuổi cũng không tha.
Nữ thì bị các binh sĩ ôm vào ngực, không ngừng vuốt ve. Lại có người nóng tính kéo nữ tử vào trong phòng, rất nhanh tiếng rên rỉ thống khổ của nữ tử truyền đến khiến các binh sĩ cười ha hả.
Hầu Quân Tập là một người tâm ngoan thủ lạt. Đối với y mà nói, mục tiêu chỉ có thể là lập công, kiếm được chức quan cao hơn, nhiều tiền tài hơn, nhiều mỹ nữ hơn. Y cũng không phải đồ đần, y biết Dương Hựu sẽ giết những người này nên không chút do dự tiến hành giết chóc trong phủ Nguyên Mại. Y biết điện hạ rất muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, hàng xóm xung quanh đã nghe được tiếng la giết, bọn họ núp trong nhà, khóa chặt cửa, sau đó lấy ghế chèn lại mới yên tâm một chút.
Binh sĩ Hầu Quân Tập thỏa thích thu hết đồ vật trong phủ Nguyên Mại, đồ trang sức lóng lánh kim quang, tiền đồng nặng chịch khiến binh sĩ vui mừng hớn hở. Hầu Quân Tập tùy tiện ngồi trong đại sảnh, cười ha hả nói: "Bọn nhãi, chừa lại một ít cho lão tử!"
Một tên lính tiến lên lấy lòng, cười đùa nói: "Tướng quân, ti chức chừa lại thứ tốt nhất cho người!"
Lúc này Hầu Quân Tập hài lòng gật đầu, bỗng y nghĩ tới một chuyện, y bỗng tát tên vuốt mông ngựa kia, nói: "Ranh con, thứ tốt nhất để cho điện hạ, biết chưa?!"
Tên lính vỗ mông ngựa lại vỗ trúng đùi, ăn một chưởng của Hầu Quân Tập, bụm mặt, vẫn cười hề hề, nói: "Tướng quân nói rất đúng!"
.......................................
Tam Hải trì.
Dương Hựu vừa đọc xong một bài thơ khiến quần thần vỗ tay không ngớt. Dương Hựu cực kỳ vô sỉ, chôm chỉa thi từ của các vĩ nhân hậu thế, đại khí lại hào hùng, quần thần nhao nhao tán thưởng.
Vệ Huyền nhíu mày, nghĩ thầm cho ngươi phách lối, để một lát sẽ cho ngươi chống mắt lên mà xem!
Hai bên đều đang đợi chờ cơ hội, đến lúc lập tức nổi lên, muốn lấy mạng nhỏ của đối thủ.
Đúng lúc này, Tiểu Quế Tử đi đến, thì thầm bên tai Dương Hựu. Dương Hựu biến sắc, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại. Hắn chắp tay, nói: "Chư vị ái khanh, mẫu thân gọi cô, cô đi một lát sẽ quay lại!"
Nguyên Mại liếc mắt nhìn Vệ Huyền, trong lòng hơi lo lắng. Y có chút vội không nén nổi, muốn bắt giữ Dương Hựu để tối nay có thể bắt Trương Oánh Oánh vào tay. Vệ Huyền khẽ lắc đầu, bưng ly rượu lên, hớp một miếng nhỏ.
Vệ Huyền rất bình tĩnh, mặc dù y rất vội báo thù, nhưng trước khi không có tin tức ở Huyền Vũ môn truyền đến y tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Giữ bình tĩnh mới có thể làm đại sự.
Dương Hựu đi từ từ, khi ra khỏi tầm mắt của mọi người, hắn bước nhanh hơn. Tiểu Quế Tử vội vàng đuổi theo mấy bước, chạy chậm phía trước dẫn đường.
Một tên binh lính đứng phía trước, trông thấy Dương Hựu đến, vội vén áo giáp muốn thi lễ, Dương Hựu nói: "Miễn đi!"
Tên lính cung kính dâng văn kiện mật lên. Dương Hựu xem qua, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn biết Độc Cô Hoài Ân là kẻ phản bội, nhưng không nghĩ ra y đã liên kết với Vệ Huyền, Nguyên Mại, lại còn liên danh ký tên, kết thành đồng minh cùng đối phó mình.
Trước đó vài ngày, Độc Cô Hoài Ân tỏ ra yếu thế, nịnh nọt mê hoặc Dương Hựu, khiến Dương Hựu giảm bớt cảnh giác đối với y.
Lúc này, tên lính kia nói: "Điện hạ, Lý tướng quân nghe Vệ Phúc nói nên đã biết được, tử sĩ của Vệ Huyền chuẩn bị qua Huyền Vũ môn đánh vào hoàng cung!"
Suy nghĩ của Dương Hựu xoay chuyển cực nhanh. Hắn biết tử sĩ của Vệ Huyền muốn đánh vào Huyền Vũ môn tất nhiên phải có nội ứng. Vệ Huyền, Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập đều đang ở yến ẩm, như vậy... Hắn vội hỏi: "Tiểu Quế Tử, Độc Cô Hoài Ân ở đâu?"
Tiểu Quế Tử trả lời: "Nửa ngày rồi nô tỳ không có trông thấy hắn!"
Dương Hựu suy nghĩ một chút, vội la lên: "Nhanh đi gọi Vi Tùng, bảo hắn lập tức tiếp nhận Huyền Vũ môn. Không có mệnh lệnh của cô, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào. Người nào vi phạm giết không tha!"
Tiểu Quế Tử lên tiếng, y biết tình hình khẩn cấp, chạy như điên một mạch.
Dương Hựu lại phân phó một tên hoạn quan khác: "Nhanh chóng dẫn người thủ vệ Đông cung, không được để người nào quấy rầy mẫu thân!" Hoạn quan kia đáp lời, lao vụt đi.
Dương Hựu phân phó xong, trầm ngâm. Một lát sau, hắn nhìn tên lính, hỏi: "Lý Tĩnh bây giờ ở đâu?"
Binh sĩ hồi đáp: "Lúc thần đi, Lý tướng quân đã hoàn toàn khống chế phủ thượng thư. Lúc này ắt vẫn còn ở phủ thượng thư."
Dương Hựu bước chậm rãi mấy bước, rút ra một thanh kiếm vàng, nói: "Ngươi mang thanh kiếm vàng này lệnh Lý Tĩnh đánh hạ Vũ Văn phủ, đồng thời lệnh Hầu Quân Tập sau khi làm xong chuyện lập tức bao vây Độc Cô phủ. Nhớ kỹ, không được giết người nào trong Độc Cô phủ! Nếu giết một người, bảo hắn mang đầu đến gặp cô!"
Lúc này, Độc Cô Vũ Sư vội vã chạy đến, nói: "Điện hạ, thần có việc gấp xin tấu!"
Dương Hựu lạnh lùng nhìn y một cái, hừ lạnh, nói: "Độc Cô khanh gia, việc này ngươi làm thật tốt a!"
Thân thể Độc Cô Vũ Sư chấn động, trên trán toát mồ hôi. Dương Hựu không đợi y mở miệng, nói: "Việc này tạm thời gác lại. Ngươi cùng Thiên Sơn lập tức dẫn người đi bắt Độc Cô Hoài Ân!"
Độc Cô Vũ Sư lau mồ hôi lạnh, vâng lệnh.
Dương Hựu nhìn thấy bộ dáng của Độc Cô Vũ Sư, thở dài một tiếng, nói: "Ngươi không cần kinh hoảng, cô biết việc này tất nhiên ngươi không có tham dự. Trong việc này cô chỉ giết đầu đảng tội ác trong Độc Cô gia, những người còn lại không truy xét!"
Độc Cô Vũ Sư thở dài một hơi, nói: "Đa tạ điện hạ!"
Trong mắt Dương Hựu lóe lên một tia lãnh ý, nói: "Đi đi! Làm không xong việc này, đưa đầu tới gặp cô!"