Hầm Táo Ký
Chương 12 : Sợ hãi
Ngày đăng: 22:55 21/04/20
Lời này nghe thật thoải mái.
Đôi lông mày của Trọng Vũ giãn ra, tâm tình vui sướng không ít, bàn tay to vỗ về tiểu đồ nhi ở trong ngực, bộ dáng thích chí vô cùng. Đường Táo an tĩnh ôm sư phụ nhà mình, trong lòng kiên định cực kỳ.
Trước kia khi ở Phượng Ngự Sơn, nàng chỉ có Đào Đào, hiện tại, nàng chẳng những có bằng hữu, còn có sư phụ.
“Sư phụ, đồ nhi cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó đang bùng cháy, có chút khó chịu.” Trên người sư phụ lạnh hơn nàng một ít, nàng liền không nhịn được dịch tới gần thêm một chút.
Trọng Vũ một tay xoa lưng nàng, trấn an nói: “Không sợ, chẳng qua là vi sư độ một ngàn năm tu vi cho ngươi, hiện giờ đang dung hợp.”
Một ngàn năm?!
Đường Táo kinh ngạc tột cùng, ngửa đầu lên nói: “Sư phụ vì sao lại độ thêm tu vi cho đồ nhi?” Hơn một ngàn năm, cũng quá nhiều rồi.
Nghĩ đến bộ dáng say khướt vừa rồi của tiểu đồ nhi, chắc những chuyện đó cũng đã sớm quên mất không còn một mảnh, Trọng Vũ cũng không muốn nhắc lại, chỉ nói một câu: “Bắt đầu từ ngày mai, vi sư sẽ dạy ngươi pháp thuật, tăng thêm tu vi, học tập nhiều mới có thể làm nhiều việc lớn được.”
Hóa ra là như vậy….
Đường Táo bừng tỉnh, lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, cũng không nghĩ nhiều, hiện giờ đầu vẫn còn cảm giác đau, liền ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực sư phụ mình, nhàn nhạt “Ân” một tiếng.
Từ đó về sau, sư phụ liền bắt đầu dạy nàng pháp thuật, đừng nhìn sư phụ ngày thường lười biếng, thời điểm dạy pháp thuật cho nàng lại cực kỳ nghiêm khắc.
Đường Táo tuy rằng ngốc nghếch, nhưng học hành nghiêm túc, nửa tháng trở lại đây, một ít pháp thuật đơn giản nàng đã đều tinh thông, không bao giờ sợ ngã từ trên không trung rơi xuống nữa.
Đại khái là do một ngàn năm tu vi sư phụ độ cho nàng, nàng học chút pháp thuật đơn giản này cũng không cảm thấy quá khó.
Sư phụ ngày ngày vất vả chỉ dạy nàng như vậy, tâm tình Đường Táo cảm kích không thôi. Ngày hôm nay dạy sớm một chút, chuẩn bị cho sư phụ một bữa cơm trưa phong phú ngon miệng. Đường Táo đi đến Linh Thủy Cư, không phải đi gặp Phù Yến, mà là đi bắt cá.
Nam tử phía sau không biết vì sao, thân mình một trận khẽ run, lúc sau mới mở miệng nói: “Ma, ma…” Lời còn chưa nói xong, liền thấy Trọng Vũ phất phất tay, một đạo ánh sáng tốc độ cực nhanh đánh tới hắn.
Tốc độ bạch quang quá nhanh, nam tử phía sau phát ra một tiếng trầm đục, đôi tay kẹp chặt nàng rốt cuộc cũng buông ra. Đường Táo nghiêng đầu, giờ phút này có thể nhìn thấy bộ dáng rõ ràng của nam tử đó.
Đây là một nam tử tuấn lãng, hiện giờ bị trúng một chưởng, sắc mặt trắng bệch, trên trán ẩn ẩn hiện hiện một đạo ánh sáng.
Nàng nghe Đào Đào nói qua, khi tiên nhân được phong tiên, trên trán đều có một tiên ấn, chẳng qua ngày thường nhìn qua không khác mấy so với người bình thường.
Hắn cũng là tiên quân?
Đến gần một chút, nàng có thấy rõ trên người nam tử này xuất hiện biến hóa, đang là khuôn mặt tuấn lãng, bắt đầu xuất hiện đừng đạo vết rách, khóe mắt hắn như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Đường Táo, một đôi con ngươi đỏ đậm, làm như tùy thời có thể xuất huyết. Đường Táo sợ hãi, không dám di chuyển bước chân, chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ.
Rốt cuộc, toàn thân nam tử chậm rãi trở nên trong suốt, rồi sau đó “Oanh” một tiếng, thoáng chốc từng mảnh ánh sáng nhỏ lấp lánh bay trên không trung, sau đó từng mảnh rơi xuống đất.
Chết… Đã chết?
Trọng Vũ nhìn tiểu đồ nhi ngây ngốc đứng đấy, mày kiếm hơi nhăn lại, nói: “Tiểu Táo, lại đây.”
Nghe được thanh âm của sư phụ, Đường Táo giương mắt, nàng lẳng lặng nhìn sư phụ, khuôn mặt tuấn tú vô song không có một chút biểu cảm nào, phảng phất như mọi việc vừa rồi sát phạt quả quyết không phải là hắn vậy. Sư phụ kêu nàng qua đó, chân nàng giống như mọc mầm rễ tại đây, không thể động đậy.
Sư phụ đi vài bước tới chỗ nàng, nhìn nàng, vươn tay.
Nhìn sư phụ vươn tay ra, trắng nõn cân xứng, xinh đẹp cực kỳ. Nàng càng biết, đôi tay này có bao nhiêu phần kiên định.
Chỉ là…. Không biết vì sao, Đường Táo không tự chủ được lùi về sau một bước.
Trọng Vũ ánh mắt ngẩn ra, rốt cuộc thấy rõ được trong mắt tiểu đồ nhi cất chứa sự sợ hãi, hắn cười như không cười, chậm rãi nói: “Ngươi sợ hãi?”