Hầm Táo Ký
Chương 13 : Không sợ
Ngày đăng: 22:55 21/04/20
“Phù Yến sư thúc, ta….”
“Được rồi, cái gì cũng không cần nói.” Phù Yến cong môi, đưa tay lên xoa xoa đầu Đường Táo trấn an, vỗ nhẹ nói: “Đi nhận sai với sư phụ ngươi đi.”
Đường Táo gật đầu, nhìn cửa điện đang đóng chặt, nhất thời có chút hoảng hốt.
Phù Yến nhìn tiểu cô nương trước mắt chậm rãi từng bước từng bước thận trọng đi về phía bên trong, thở dài một hơi, tính tình xấu này của sư huynh hắn, không biết có dọa sợ tiểu đồ nhi ngoan này hay không nữa.
Chỉ là…. Nếu sợ hãi, dứt khoát nhận hắn làm sư phụ là được.
—– Không có cá chua ngọt để ăn, Phù Yến rất oán niệm.
Đường Táo đẩy cửa điện ra, của lớn phát ra tiếng vang trầm trọng. Sư phụ không hạ kết giới, đã nói lên không phải không suy nghĩ đến mình. Nghĩ đến hồi nãy sư phụ hỏi nàng có sợ hãi hay không, theo bản năng, nàng nhìn sư phụ, không dám nói bất kỳ điều gì. Chỉ là trong lòng nàng rất rõ ràng, nàng thật sự rất sợ hãi…. Cho nên trước tiên, không dám nắm lấy tay sư phụ.
Sư phụ nàng đáng sợ như vậy, một khắc trước vẫn còn là một sinh mệnh sống sờ sờ, trong nháy mắt đã biến thành tàn tro.
Sư phụ nàng, thậm chí đôi mắt còn không chớp lấy một cái.
Sư phụ như vậy, nàng làm sao có thể không sợ hãi? Chỉ là…. Đường Táo lông mi run rẩy, nghĩ thầm: Hắn là sư phụ của nàng. Sư phụ sủng nàng, che chở cho nàng, mỗi đem đều cho nàng cọ cọ tiên khí, ngày ngày dạy nàng pháp thuật, nàng sao có thể sợ sư phụ của mình được?
Hơn nữa Phù Yến sư thúc còn nói, cái tên tiên quân vừa rồi, có hại đến sư phụ, sau đó lại muốn tổn thương chính mình, cho nên sư phụ mới đem hắn giết chết.
—- Sư phụ là vì cứu nàng.
Đường Táo bước vào tẩm điện, nhìn sư phụ đang mặc cung y nằm trên giường, giờ phút này làm như đang nghỉ ngơi.
Sư phụ thích ngủ nhất, chỉ là Đường Táo biết, hiện tại sư phụ không ngủ.
Đường Táo cẩn thận đánh giá sắc mặt của sư phụ, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi không đau.”
Ánh mắt Trọng Vũ trầm xuống, nhìn nàng một cái, rồi sau đó thoáng dùng sức ấn vào chỗ đau ở hai đầu gối của nàng, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Không đau?”
“Ô…. Sư phụ, đau, đau!” Đường Táo không nhịn được liền khóc lên, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa, sư phụ xuống tay cũng nặng quá rồi.
Trọng Vũ vừa lòng nhìn phản ứng của Đường Táo, mặt mày nhu hòa đi không ít, lại lần nữa đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve hai đầu gối của nàng, một đạo ánh sáng liền hiện ra, hai đầu gối bắt đầu tốt lên, một lúc sau liền hoàn hảo như lúc ban đầu.
Trên mặt Đường Táo còn vương nước mắt, lông mi cong dài ướt át một mảnh, nàng nhẹ nhàng hít hít cái mũi, dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
“Về sau không được nói dối vi sư.”
Đường Táo nghe vậy, ngay lập tức sửng sốt, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Đồ nhi không có.” Nàng nào dám nói dối sư phụ.
Trọng Vũ nhìn nàng một cái, ngữ khí không nhanh không chậm nói: “Vì sao nói không đau?”
“A?” Đường Táo ngây ngốc một hồi, ngơ ngác nhìn sư phụ nhà mình, sau dó nghĩ tới điều gì đó, thoáng rũ mắt xuống, nói: “Sư việc hôm qua, là đồ nhi sai.” Quỳ một đêm, cũng là trừng phạt cho nàng, nàng làm sao có thể để sư phụ lo lắng cho mình được?
Trọng Vũ đưa tay sờ mặt tiểu đồ nhi, ôn nhu nói: “Mặc kệ như thế nào, đều không được sợ vi phu.”
Đôi tay nhỏ bé của Đường Táo chậm rãi đặt lên mu bàn tay ấm áp của sư phụ, Đường Táo dùng sức nắm chặt, khuôn mặt nhỏ bé nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, rồi sau đó ngoan ngoãn ghé vào tai sư phụ, mỉm cười nói: “Ân, đồ nhi đã biết.”
Trọng Vũ còn muốn nói điều gì đó, liền thấy đôi mắt của tiểu đồ nhi chậm rãi nhắm lại. Mới vừa khóc xong, lông mi còn vương chút nước mắt, hai bàn tay bị nàng gắt gao nắm chặt, lòng bàn tay nhỏ bé mềm mại ở trong lòng bàn tay hắn, hương vị ấm áp lan tràn toàn thân.
Quỳ một đêm, chắc là mỏi rồi.