Hầm Táo Ký

Chương 34 : Buồn rầu

Ngày đăng: 22:56 21/04/20


Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.



Trong lời nói của sư phụ quá mức lộ liễu, mà da mặt Đường Táo lại mỏng, liền lập tức xấu hổ đỏ mặt. Sư phụ vẫn còn ôm nàng, ôn nhu cực kỳ. Mùi rượu nồng đậm vẫn quanh quẩn quanh chóp mũi nàng, Đường Táo không uống một giọt rượu nào cũng cảm thấy say.



Lời sư phụ nói là có ý gì? Đường Táo không dám suy nghĩ sâu, nhưng cảm thấy tim đập càng lúc càng mạnh.



Vì uống rượu, sư phụ đứng không vững, nàng ôm lấy hắn, thân thể hắn liền tựa sát người nàng. Sư phụ quá nặng, cứ tư thế như vậy, liền ép nàng đến nỗi không thở nổi.



“Tiểu Táo, còn tức giận vi sư sao?” Sư phụ tựa vào mặt của nàng, nỉ non nói.



Đường Táo theo bản năng lắc đầu, nàng không tức giận, —- mà sư phụ có lừa nàng đi chăng nữa, nàng cũng không tức giận.



Trọng Vũ ợ một hơi rượu, cúi đầu cọ sát vào mặt nàng, rõ ràng là một bộ dáng say khướt, cũng không biết là đã uống bao nhiêu rượu vào người mới có thể say thành bộ dạng như này được. Điều Đường Táo có thể làm bây giờ là ôm hắn, sợ hắn ngã xuống.



Hắn thân mật với nàng, cọ vào mặt nàng, nàng cũng không cự tuyệt.



“Sư phụ, đồ nhi đỡ người qua kia.” Đường Táo đem thân thể sư phụ dựa vào người mình, giúp hắn đến bên nhuyễn tháp.



Đường Táo thở hồng hộc vì mệt, nhìn sư phụ đang nằm trên nhuyễn tháp, đang chuẩn bị đứng dậy múc nước rửa mặt cho hắn, vừa mới xoay người, cổ tay liền bị nắm chặt. Vì uống rượu nên động tác có chút mạnh. Đường Táo trời sinh yếu ớt, giờ phút này cổ tay liền vô cùng đau đớn. Nàng thử rút ra một cái, cũng không rút được.



“Không được đi.” Trọng Vũ trợn tròn mắt, rõ ràng là say đến quên trời quên đất, ngôn ngữ tuy hàm hồ nhưng lại rất có phần uy hiếp.



Đây mới là sư phụ của nàng, bá đạo lại cường thế.



Đường Táo mỉm cười, đưa tay lên vuốt ve mặt sư phụ, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi không đi, đồ nhi đi múc nước rửa mặt cho sư phụ, sư phụ buông tay trước được không?”



Trọng Vũ nhíu mày, lại rất nhanh giãn ra, môi mỏng cong lên, nói: “Vậy… hôn vi sư một cái.”



Hôn sư phụ? Đường Táo sửng sốt, nào có gan dám làm chuyện này.



Chỉ là… Nàng nhìn bộ dáng này của sư phụ, cũng không phải dễ dàng sẽ buông tay như vậy. Mấy ngày không thấy, nàng cực kỳ nhớ sư phụ, ban đêm đều không ngủ được, trong đầu toàn hình bóng của sư phụ. Đường Táo cúi đầu nhìn khuôn mặt của sư phụ, chậm rãi cúi xuống, đôi môi dừng ở trên mặt sư phụ, chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó rất nhanh ngẩng đầu lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sư phụ…”



Nàng đã hôn rồi, hiện tại có thể buông tay được không?



Trên cổ tay bàn tay của sư phụ nắm nàng vẫn dùng sức, làm nàng đau đến nhíu mày, nàng cẩn thận giương mắt lên nhìn sư phụ, thấy sư phụ nhìn nàng mỉm cười, sau đó chỉ vào môi mỏng nói: “Phải là nơi này.”



Đây quả thực là… được một tấc muốn tiến tới một thước.



Đường Táo có chút tức giận, không hề động đậy, lẳng lặng nhìn sư phụ, thầm nghĩ buông tay mặc kệ hắn. Dù sao cũng là sư phụ, Đường Táo không dám không nghe theo, nhớ tới ngày ấy ở trên tháp thượng sư phụ…, hiện giờ lại biết sư phụ cũng không phải dùng cái này để tăng thêm tu vi cho nàng, mà là bởi vì…



Lông mi Đường Táo run lên.. Nàng không dám hôn.



Chỉ là nàng không hôn, sư phu cũng không buông tay.



Đường Táo khó xử, nghĩ thầm: Cũng không thể cứ đứng đây ngây ngốc mãi được. Hồi lâu sau, nàng mới hít sâu một hơi, nhắm mắt lại liền hôn xuống. Vốn định hôn một phát liền rời đi, nhưng môi nàng vừa động vào môi sư phụ, bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng liền buông lỏng, thuận thế đem toàn bộ người nàng ngã vào trong lòng ngực.



Đầu lưỡi liền lập tức tiến vào, quấn quít lấy cái lưỡi của nàng, hơi dùng sức một chút, toàn bộ hơi rượu liền lây sang nàng, thật say lòng người.



Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.



Vốn khí lực đã mạnh, hiện giờ uống rượu vào lại càng thêm cường bá, Đường Táo mới đầu bị ôm vào trong ngực sư phụ, nhưng lúc này đã bị sư phụ đặt ở dưới thân. Đầu óc có chút mơ hồ, luowic đều run lên, cảm giác được cả người có chỗ không đúng lắm, liền nhịn không được ưm một tiếng.



Lúc này Trọng Vũ mới có chút thanh tỉnh.




Nào biết sư phụ cái gì cũng chưa nói, chỉ hướng vào trong chăn của nàng mà nằm, Đường Táo đẩy hẳn ra, than thở một câu: “Sư phụ.”



Trọng Vũ cau mày, thuận tay đem nàng ôm vào trong ngực, nói: “Không có ngươi, vi sư không ngủ được.” Đây là lời nói thật, thật vất vả tiểu đồ nhi mới hết giận, hắn lại không ngủ được, vẫn là nên đi kiếm tiểu đồ nhi để ôm thôi.



—- Tiểu đồ nhi không ở Thừa Hoa Điện, vậy hắn sẽ đi theo nàng.



Đường Táo đang định nói điều gì đó, đã thấy Trọng Vũ ôn nhu nói: “Ngoan, để cho vi sư ôm một lát, cái gì vi sư cũng không làm.”



Đường Táo nhất thời đỏ mặt. Có thể thấy được bộ dáng này của sư phụ, nghĩ chắc là sư phụ cũng sẽ không rời đi, Đường Táo thấy hắn có hơi mệt mỏi, một trận đau lòng, lền nghe theo hắn.



Nàng kỳ thật cũng muốn sư phụ.



Liền cho sư phụ ở tạm một đêm đi. Đường Táo nghĩ thầm.



Bất quá những chuyện tiếp theo nằm ngoài sự kiến của Đường Táo. Sư phụ đối xử với nàng tốt hơn rất nhiều, không tức giận, cũng không hơi tí là to tiếng, Đường Táo thụ sủng nhược kinh, khả năng duy nhất không tốt là… Sư phụ dám chơi xấu ở Thính Tuyết Cư!



Mới đầu chẳng qua là buổi tối ở đây, rồi sau đó để cho tiện, ngay cả cơm canh đều dùng ở chỗ này, đến cuối cùng… thậm chí ngay cả tắm rửa cũng dùng ở bể tắm của nàng. Đường Táo không biết nên làm cái gì bây giờ, trước kia có thể tới tìm Phù Nguyệt, nhưng một lần đã không nghe theo Phù Nguyệt rồi,, nàng rất ngượng.



Cái đấy cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, Đường Táo mỗi ngày tỉnh lại đều thấy có chút lạ.



Ngày đầu tiên, nàng ngồi trước bàn trang điểm, lại thấy trên cổ có một dấu vết hồng hồng, nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho là bị sâu cắn.



Ngày thứ hai, phát hiện ngoại sam có chút sộc sệch, ngay cả đầu vai cũng đều lộ ra, Đường Táo lúc này mới nghi hoặc nhíu mày.



Ngày thứ ba, Đường Táo phát hiện ngoại sam mình đều bị cởi bỏ, thậm chí ngay cả cái yếm đều có chút…



Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.



Đường Táo không ngốc, cũng biết là có chuyện gì xảy ra. Khả năng dù sao cũng là do sư phụ, nàng cũng không biết mở miệng nói như nào, nếu nàng hỏi, nhất định sư phụ sẽ bảo là không phải là hắn làm, vậy không phải là tự nàng suy nghĩ lung tung sao?



—- Đường Táo thực buồn rầu.



Tối đến, Đường Táo ngủ thật sớm, vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đem ngoại sam cột vào chặt chẽ với nhau, còn dùng chút thủ đoạn, nếu có động tĩnh, nàng sẽ tỉnh lại.



Thời điểm Trọng Vũ tới, liền phát hiện tiểu đồ nhi đã ngủ, áo gấm mỏng manh trên người, nhưng vẫn có thể thấy được dáng người lả lướt dưới chăn. Hắn động tác quen thuộc chiu vào trong chăn, gặp thân thể nàng ở bên trong, liền đem nàng ôm lại sát mình, để nàng tựa vào ngực mình.



Nhìn hai tròng mắt nhắm chặt của tiểu đồ nhi, lông mi cong dài vun vút, thật động lòng người… Còn có hương thơm, Trọng Vũ nhịn không được nhẹ ngàng đưa mũi lên ngửi.



Từ ngày tiểu đồ nhi sinh khí ấy, hắn liền nghĩ về sau sẽ không bao giờ… khi dễ nàng nữa, nhưng tiểu cô nương nằm cạnh bên người, hắn làm sao có thể không có nửa điểm tâm tư. Nghĩ đến khả năng nàng tỉnh lại, chỉ sợ là sẽ đuổi mình đi, về sau đừng nói là buổi tối ôm ngủ, mà chắc ngay cả thân thiết cũng không còn cơ hội nữa rồi.



Hắn không dám, sợ nàng sinh khí.



Trọng Vũ lẳng lặng nhìn nàng, chỉ có thừa dịp nàng ngủ, hắn mới dám lén lút thân cận một phen, bất quá lúc kiểm tra lại, hắn thật không dám làm. Hắn hôn lên mi tâm nàng, rồi sau đó đưa tay xuống dưới, muốn động vào ngoại sam của nàng.



Ngoại sam này cực kỳ dễ cởi bỏ, mọi hôm phải một lúc lâu mới cởi được, hôm nay lại…



Trọng Vũ nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy bên tai truyền đến một âm thanh hờn dỗi yếu ớt: “Sư phụ!”



Nghe thấy vậy, Trọng Vũ chưa kịp thu tay về, liền giương mắt lên nhìn ánh mắt vừa thẹn vừa giận của tiểu đồ nhi.



Trọng Vũ: “…”