Hầm Táo Ký
Chương 42 : Lập gia đình
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
Sư phụ muốn hôn nàng, nàng không cự tuyệt, nhưng không ngờ cả người sư phụ lại leo lên người nàng.
Đường Táo lúc này mới cuống.
Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn thuyết phục chính mình, hiện giờ cùng sư phụ thân thiết như vậy, về sau sẽ không thể tái giá được. Mọi cô nương gia đều hy vọng có được một lang quân như ý, nàng tuy là tiểu táo yêu nho nhỏ, hiện giờ ước mộng tu tiên sợ là không được, bất quá thời điểm này, nàng cực kỳ hâm mộ các nữ tử nhân gian có thể cùng người mình yêu sống đến bạch đầu giai lão.
Chỉ là Đường Táo hiểu được, hâm mộ vẫn chỉ là hâm mộ, trong lòng nàng không có nam tử nào khác, mọi chuyện đến lấy sư phụ làm trước, hiện giờ sư phụ muốn hôn nàng, nàng không thể cự tuyệt.
Nàng giúp sư phụ làm chuyện đó, mà lại ở chung giường với sư phụ ba năm, vốn đã sớm không phải là cô nương trong sạch rồi. Tuy chỉ có hạ giới mới có thế, nhưng nàng cảm thấy được, nếu thật sự phải lập gia đình, tất nhiên thân mình phải trong sạch. Nàng cùng sư phụ tuy rằng không có… nhưng cũng không sai biệt lắm.
Nếu không lấy chồng, nếu có thể làm cho sư phụ vui vẻ một chút, chẳng phải rất tốt sao.
Đường Táo do dự một chút, đưa tay ra ôm lấy sư phụ. Ở trong lòng nàng, sư phụ là người mà nàng thủy chung nhất, nếu có một ngày, tâm tình của sư phụ đến, muốn kết hôn với sư nương, vậy nàng sẽ tìm cơ hội để quay về Phượng Ngự Sơn, dốc lòng tu hành, khi đó bên người sư phụ có sư nương chiếu cố, cũng không giữ nàng lại nữa.
Nghĩ như thế, trong lòng Đường Táo không khỏi có chút chua xót, theo bản năng nhắm mặt lại, không muốn sư phụ thấy được ánh mắt nàng —- vạn nhất khóc, sư phụ lại không vui.
Trọng Vũ không ngờ tiểu đồ nhi lại nhu thuận như vậy, cúi người nhìn bên dưới, thấy nàng đầu tóc rối tung, như một mớ hỗn độn, nguyên là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, nhưng lại nhiều ra thêm được một chút quyến rũ, hai má ửng hồng, bộ dáng này thật muốn làm người ta khi dễ.
Ánh mắt của hắn chậm rãi hạ xuống, tiểu đồ nhi hồng nhuận đẹp mắt, cổ họng vừa động, liền hôn xuống. Vốn đang định hỏi trong lòng nàng có chịu hay không, nhưng hôm nay rõ ràng là nàng nguyện ý. Trong lòng hắn vui mừng nói không ra lời, thầm nghĩ sẽ hôn nàng nhẹ nhàng.
Sẽ không làm cái gì khác.
Tuy rằng là hôn nhẹ, không làm gì khác, nhưng toàn bộ mặt của tiểu đồ nhi đều bị hắn hôn qua, cuối cùng ngậm lấy cái lưỡi của nàng, quấn quýt cùng một chỗ. Một hồi lâu sau, tiểu đồ nhi liền kêu ra tiếng, Trọng Vũ nghe được tâm đều nhũn ra, hắn chuyển qua người nàng, một chút lại một chút, bên tai là tiếng thở dốc dồn dập của tiểu đồ nhi.
Đường Táo chuẩn bị kỹ càng, nhưng hôm nay hôn lâu như vậy, nàng có chút không chịu nổi. Cả người sư phụ đều nằm lên người mình, Đường Táo sắp không thở nổi, người bắt đầu nóng lên. Chỉ là… chỉ dưới của nàng đụng phải cái vật kí, đọc qua bản thoại, nàng tất nhiên biết cái đó…
Nếu sư phụ phải làm, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Khó có được khi tiểu đồ nhi ngoan ngoãn như thế, lấy tình tình của Trọng Vũ, tất nhiên là được một bước lại muốn tiến thêm một tấc, hảo hảo khi dễ một phen. Bất quá, như nghĩ tới điều gì, Trọng Vũ nhẹ nhàng nhìn ánh mắt của tiểu đồ nhi, thanh âm khàn khàn nói: “Để về sau thành thân…”
Nghe thế, con ngươi của Đường Táo trong phút chốc mở to, chống lại ánh mắt cực nóng của sư phụ, sắc mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi… không lấy chồng.” Nàng cùng sư phụ đã sớm như vậy, đã sớm tính đến việc không lập gia đình rồi.
Trọng Vũ nhất thời ngẩn ra: Không lấy chồng, vậy hắn lấy ai?
Tuy rằng Ma giới không để ý đến mấy cái này, nhưng tiểu đồ nhi không giống vậy. Hắn đau nàng, cưng chiều nàng, nửa điểm đều không muốn nàng chịu ỉu khuất, hắn yêu nàng, khi dễ nàng, cùng nàng làm một chút chuyện thân mật, nhưng cũng không phải là con người bạc tình bạc nghĩa.
Hắn lấy nàng, sẽ cho nàng danh phận, làm cho nàng đường đường chính chính ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng hôm nay tiểu đồ nhi lại nói… Không lấy chồng.
Trọng Vũ không hôn nàng nữa, từ trên người nàng đứng xuống, cánh tay đưa ra ôm lấy nàng, ôn nhu nói: “Hồ nháo, tại sao có thể không lấy chồng?” Nàng nguyện ý cùng hắn thân cận, biết được ý vị là như thế nào, hắn nghĩ là tiểu đồ nhi đã hiểu được lòng hắn, cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Lại là một ngày mới, Đường Táo đứng lên, dùng đồ ăn sáng xong liền muốn đi xem Tư Trúc, nếu có thể nhìn thấy được sư phụ, là điều không thể tốt hơn.
Đường Táo biết đã nhiều ngày nay đều là Mộ Tiêu Thâm canh chừng cho Tư Trúc, đi vào đến cửa, thấy không có động tĩnh gì, liền gõ cửa vài cái.
Bên trong không có Tiêu Mộ Thâm, mà chỉ có Bích Dung. Bích Dung nghe thấy thanh âm ở bên ngoài, liền biết là Đường Táo, nhất thời trong đầu nảy ra một ý niệm.
Ngày ấy trong lúc vô tình nghe được Mộ Hành cùng Đường Táo nói chuyện với nhau, biết nam tử áo bào trắng kia là Ma tôn của Ma Giới.
Người của Ma tôn thường cướp bảo vật của Thường Vũ Sơn, chiếm lấy tất cả, lần đó Mộ Hành lẻn vào Ma Giới, chính là việc này. Ở trong tiềm thức cảu nàng, người của Ma Giới đều hung ác cực kỳ, may mà bọn họ là tiên nhân, không ngoan độc như vậy. Mà nhìn Đường Táo vô tư như này, lại cả sư phụ của nàng ta, cũng không phải là người lương thiện gì.
Giả dạng làm một người lương thiện đơn thuần như vậy, ý muốn dụ dỗ đại sư huynh của nàng, nàng không thể thờ ơ.
—- trước mắt là một cơ hội rất tốt.
Dù sao cũng là một cô nương mười tám tuổi, nàng từ nhỏ tu tiên ở Thường Vũ Sơn, cũng nhận hết mọi sự bảo hộ và cưng chiều, chưa bao giờ chém giết yêu quái, nhất thời trong lòng có chút hoảng. Nàng do dự một chút, bước nhanh đến bên tháp, nhìn Tư Trúc đang nhắm mắt ngủ trên giường, lúc này mới đọc chú ngữ, đem bùa chú trên người hắn giải trừ.
Làm xong đâu đó, mới nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, vững vàng đứng trên mặt đất.
Cửa phòng mở ra, Đường Táo nghi hoặc tiến vào, phát hiện bên trong không có ai. Bất quá cũng đúng, Tiêu Mộ Thâm kia đã canh chừng vài ngày, dù sao cũng là phàm thai, tất nhiên là phải nghỉ ngơi.
Đường Táo không nghĩ nhiều, đi qua nhìn Tư Trúc ngủ trên giường. Dung nhan vẫn tuấn tú như lúc ban đầu, chỉ là nhìn tái nhợt đi rất nhiều so với hôm qua. Tiêu Mộ Thâm dùng pháp thuật tạm thời ngăn cản độc tố trên người hắn, nhưng cũng không có cách nào chữa khỏi.
Tuy sư phụ không nói rõ ràng, nhưng theo như sư phụ nói, liền biết xà yêu làm Tư Trúc tổn thương, cũng không phải là xà yêu bình thường.
Lãi nghĩ tới sư phụ, Đường Táo không khỏi hoảng hốt. Bỗng nhiên người đang nằm trên giường mở mắt, Đường Táo tưởng bùa chú mất hiệu lực, đang muốn thi triển, thấy hai tròng mắt Tư Trúc đen lại, không đỏ đậm giống như ngày ấy, liền không động thủ nữa.
“Tư Trúc?” Đường Táo cẩn thận gọi một tiếng.
Tư Trúc từ giường đứng lên, nhìn Đường Táo trước mặt, cười nhợt nhạt giống ngày xưa, nhìn kiểu cười quen thuộc này, Đường Táo vừa mừng vừa sợ, nhất thời đôi mắt sáng lên: “Ngươi… không có việc gì chứ?”
Quá mức ngoài ý muốn, Đường Táo đang vui mừng, nhưng lại không phát hiện thấy con ngươi Tư Trúc trong nháy mắt đang chuyển sang đỏ đậm, nhìn nàng rất hung ác. Động tác của hắn quá nhanh, phút chốc đã bắt được Đường Táo, đem nàng dồn đến góc.
Đường Táo nhất thời bối rối, vừa định thi triển pháp thuật, liền phát hiện đã không còn kịp nữa rồi.
Tư Trúc nhìn nàng chằm chằm, ngay sau đó vùi đầu vào cần cổ nàng. Đường Táo muốn mở miệng kêu sư phụ, chỉ là chiếc răng bén ngọn kia cắn vào cổ nàng, nhất thời khí lực của nàng bị tiêu giảm, không phát ra được một chút âm thanh nào cả.
Đường Táo trợn tròn mắt, giờ phút này có thể cảm nhận được rõ ràng Tư Trúc đang hung hăng cắn cổ nàng.
Sắc mặt Đường Táo nháy mắt tái nhợt, đau đớn nhíu mày.
… Sư phụ, đồ nhi đau quá.