Hầm Táo Ký

Chương 43 : Của nàng

Ngày đăng: 22:56 21/04/20


Cùng lúc đó Trọng Vũ đang cố ý đi mua hạt dẻ về, hiện giờ còn nóng hổi, lại đụng phải tiểu cô nương bán hoa ngày ấy, liền mua thêm mấy cành hoa, chuẩn bị tặng cho tiểu đồ nhi. Đã nhiều ngày không có tiểu đồ nhi bên người,hắn có chút không quen. Buổi tối vẫn không nhịn được đành sang căn phòng cách vách kia, ngắm trộm nàng.



Mấy vạn năm nay, chưa từng có người làm cho hắn phải suy tư đến như vậy.



Mới đầu hắn rất tức giận, nhưng lúc sau liền ngóng trông tiểu đồ nhi tiến vào, cho dù không có bậc thang nào để leo xuống, hắn cũng sẽ chủ động nói chuyện với tiểu đồ nhi. Cả đêm hôm qua tiểu đồ nhi cư nhiên không có tới, mà đi sang căn phòng cách vách bên cạnh, ở cùng cây nho kia.



Lửa giận trong nháy mắt càng bốc hỏa hơn, không chờ nàng nữa, trực tiếp lên giường đi ngủ. Nhưng sau khi lên giường, hắn lại khó ngủ. Qua một đêm, tưởng rằng hôm sau tiểu đồ nhi sẽ quên chuyện đó, mới sáng sớm hắn đã ngồi ở trên giường đợi thật lâu, cũng không thấy nàng tiến vào.



Hắn thật sự rất nhớ nàng, sau đó không nhịn được, mới đi mua hạt dẻ. Ngày ấy tiểu đồ nhi thích ăn, hắn tự tay bóc cho nàng ăn, chắc sẽ không còn tức giận nữa. Hắn xưa nay không biết cách dỗ dành tiểu cô nương, hiện giờ lại không thể cùng Phù Yến thương lượng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có biện pháp này.



Trên đường trở về, hắn cảm nhận được tiểu đồ nhi đang gặp nguy hiểm, liền bất chấp tất cả, trực tiếp lao nhanh về khách điếm.



Chỉ là hắn đang nhìn thấy cái gì?



Tiểu đồ nhi của hắn, đang bị tên Tư Trúc kia dồn sát vào góc tường, cắn cổ của nàng. Hắn biết trên người Tư Trúc mang độc xà  không rõ, lại dám làm tổn thương tiểu đồ nhi, thật sự là muốn chết.



Trọng Vũ đập mạnh một chưởng, Tư Trúc đau đớn kêu lớn một tiêng rồi ngã xuống đất, máu tươi từ miệng chảy ra ồ ạt, không chỉ có hắn, còn có tiểu đồ nhi…



“Sư phụ…”



“Đừng nói chuyện, vi sư sẽ cứu ngươi.” Trọng Vũ hoảng hốt, ôm tiểu đồ nhi sắc mặt tái nhợt vào trong ngực, miệng vết thương trên cổ dữ tợn đến đáng sợ, hắn chưa bao giờ sợ cái gì, nhưng thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng hắn rất đau lòng và sợ hãi.



Hắn sợ nàng gặp chuyện không may.



Trọng Vũ ôm tiểu đồ nhi trở về gian phòng của mình, đặt nàng lên giường, giờ phút này ánh mắt của tiểu đồ nhi đã bắt đầu chuyển đỏ, chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt. Trọng Vũ không dám chậm trễ nữa, cúi người hôn xuống…



Đường Táo không biết mình đã ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại, liền phát hiện sư phụ đang nằm bên cạnh. Nàng sửng sốt một chút, đầu có chút đau, lúc này mới nhớ lại mọi chuyện lúc trước.



Là sư phụ đã cứu nàng sao?




Chỉ là nàng không dám, nàng không biết khi gặp sư phụ rồi sẽ nói cái gì, nàng sợ nàng vừa nói lại sẽ khiến sư phụ tức giận.



—- Hiện tại, Đường Táo đã không sợ.



Đường Táo ngẩng đầu lên, rồi sau đó buông nhẹ tay, nhẹ nhàng cầm ống tay áo của sư phụ, yếu ớt nói: “Sư phụ, đồ nhi còn muốn.”



Chủ động sai sư phụ bóc hạt dẻ cho nàng như thế, nàng chưa bao giờ nghĩ tới…. cho tới bây giờ cũng chưa từng dám nghĩ tới.



“Vi sư bóc cho ngươi.” Tiểu đồ nhi muốn ăn, Trọng Vũ tất nhiên là vui mừng, lại tiếp tục bóc vài hạt, đút cho nàng ăn no.



Đường Táo ngoan ngoãn rúc vào lòng ngực sư phụ, khuôn mặt thanh tú trắng nõn nhỏ nhắn tràn đầy thỏa mãn, con ngươi xinh đẹp không giống với ngày thường, mà trong suốt sáng lấp lánh, nhìn như một tiểu cô nương được chiều thành hư.



“Vi sư được không?” Trọng Vũ nhíu mi.



Hầu hạ lâu như vậy, phải khen một câu đi chứ?



ĐườtaosTaos nghe vậy, mỉm cười, không có chút do dự, hôn nhẹ lên mặt hắn một cái, tuy rằng còn có chút ngại ngùng, nhưng thanh âm lại ngọt êm: “Sư phụ tốt nhất.”



Chỉ muốn được khen một câu, ai ngờ lại có cả quà thưởng như vậy. Trong lòng Trọng Vũ vui mừng, vẻ mặt còn thật sự nói: “Vậy về sau mỗi ngày vi sư sẽ bóc cho ngươi ăn.” Hắn chẳng những sẽ bóc cho nàng hạt dẻ, còn có thể bóc quýt, bóc lựu…



Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.



Vừa nghĩ tới hơi thở mỏng manh của tiểu đồ nhi lúc trước, Trọng Vũ vẫn còn sợ hãi, trên mặt lộ vẻ nhu tình: “Về sau vi sư sẽ đối xử thật tốt với ngươi, sẽ khong khi dễ ngươi, càng không tức giận với ngươi nữa. Cho nên Tiểu Táo, nếu về sau có tức giận chuyện gì, hãy nói cho vi sư biết, không nên giấu ở trong lòng, được không?”



Sư phụ ôn nhu như thế, nhất thời Đường Táo không thích ứng kịp, cúp mắt xuống nhỏ giọng nói: “Chỉ là sư phụ… đồ nhi thật sự không nghĩ muốn gả cho người khác.”



Cái này làm cho Trọng Vũ ngây dại, hồi lâu sau mới thật sự nghiêm túc nói:”Vi sư khi nào thì nói sẽ gả ngươi cho người khác?”