Hầm Táo Ký
Chương 56 : Cây trâm
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
Trọng Vũ luôn luôn thức dậy sớm, nhưng không ngờ hôm nay tỉnh lại thì đã có chút muộn. Thân mình hơi giật giật, phát hiện trong ngực có một trận mềm mại, cảm xúc ấm áp kia làm cho người ta cảm thấy viên mãn.
Sáng sớm, Trọng Vũ thấy có chút nóng.
Đột nhiên ý thức được cái gì, hắn mở to con ngươi cúi đầu nhìn tiểu cô nương ngủ say trong ngực, nàng im lặng ghé sát vào lòng hắn, bộ dáng ngoan cực kỳ.
Đêm qua phóng túng một phen, hiện giờ thiên hạ trong lòng ngực chỉ mặc một kiện áo yếm mỏng manh, cái yếm này, là hắn đã mua cho nàng. Màu hồng làm da thịt nàng càng trở nên mềm mại, trên người còn có những dấu hết hồng hồng, là hắn đêm qua đã…
Khuôn mặt tuấn tú của Trọng Vũ đỏ bừng lên.
Hắn đưa tay lên vuốt ve đầu vai mượt mà của nàng, trên da thịt nàng toàn là dấu vết của hắn. Hắn nhìn thấy mà trong lòng cảm thấy thỏa mãn không thôi. Đêm qua tuy rằng nhịn xuống không có đi vào, nhưng như thế nào cũng là khi phụ nàng rồi. Mới đầu hắn không chịu nổi trêu chọc, nhịn không được hôn nàng, sau người hắn lại càng ngày càng nóng, hắn lại càng muốn nhiều hơn.
Nhớ tới những tiếng kêu kiều nhuyễn của nàng, hắn nhất thời lại có phản ứng, bất quá hắn xưa nay không phải là loại người háo sắc, thật không muốn dọa sợ nàng.
—- gặp được nàng như là một giấc mộng của hắn, hắn sợ khi tỉnh mộng rồi, cái gì cũng đều không có.
Nàng tựa vào người hắn ngủ say, lông mi dài đậm, cái mũi nhỏ nhắn, còn có cánh môi phấn nộn mê người, Ánh mắt Trọng Vũ dừng lại ở môi nàng, đêm qua có chút không khống chế được, môi nàng bị hắn hôn cho sưng đỏ.
Trọng Vũ đau lòng, nhưng trong lòng cũng sung sướng không ngừng.
Đã sắp ba mươi rồi mà như thế nào lại giống một tiểu tử?
Trọng Vũ cười chính mình, nhưng nói đến cùng vẫn rất vui. Hắn không nhịn được cúi đầu hôn nàng, đúng lúc này, người trong ngực bỗng tỉnh lại. Lông mi run rẩy, một đôi con ngươi to tròn ngập nước nhìn hắn. Nhìn thoáng qua, rồi lại ôm chặt lấy hắn hơn, ánh mắt nhắm lại, tiếp tục ngủ.
Trọng Vũ có chút dở khóc dở cười, tuy rằng tham lam giờ phút này, nhưng hôm nay thời gian đã không còn sớm nữa rồi.
“Ngoan, mau buông tay ra.”
Tiểu cô nương trong ngực nhăn mày, hái má cọ vào lòng ngực hắn, lắc đầu nỉ non nói: “…Không.” Đêm qua náo loạn lâu như vậy, lúc sau nàng tỉnh lại, đến gần hừng đông mới đi ngủ.
Vừa nghe nàng nói vậy, mặt Trọng Vũ có chút nóng, tối qua e là có chút lâu, sợ là nàng mệt nhọc. hắn vuốt ve mặt nàng, không còn biện pháp, chỉ đành phải tiếp tục bồi nàng ngủ.
Hai người tới tận giờ Thìn mới đứng lên.
Như là bị sư phụ chiều hư, đồ ăn sáng Đường Táo cũng không làm, thấy sư phụ đang tắm và giặt chăn, liền nhớ tới sự việc ngày hôm qua…. Cái chăn đã bị dơ bẩn. Tuy rằng đỏ mặt, nhưng nàng làm sao có thể để sư phụ làm được, vì thế liền đi qua hỗ trợ, nào biết sư phụ lại bảo nàng ngoan ngoãn đợi ở ngoài, nếu buồn thì đi tưới hoa.
Đường Táo nghe lời, một bên tưới hoa, một bên nhìn sư phụ giặt chăn.
Không chỉ là giặt chăn, còn giặt cả xiêm y của nàng, chính là cái yếm cùng tiết khố. Đường Táo có chút ngượng ngùng, có thể thấy được sư phụ nghiêm trang làm việc đó như vậy, thật có chút được mở rộng tầm mắt.
Khóe miệng Đường Táo không nhịn được cong lên.
—– nàng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày sư phụ giúp nàng làm những việc đó.
Ban đêm gió lạnh thổi qua, Trọng Vũ có chút thanh tỉnh, hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn xiêm y màu đỏ dưới chân, lúc này mới hiểu được vừa rồi mình làm cái gì. Hắn quay đầu, thấy cửa phòng đang đóng chặt, nhất thời trong lòng bối rối.
Hắn cứ nhiên khi dễ nàng như vậy?
Nhất định là nàng sẽ tức giận.
Hắn sợ nàng tức giận muốn rời đi, không muốn gả cho hắn.
Trọng Vũ chạy nhanh qua, thấy cửa không có khóa, hắn liền đẩy cửa vào. Đi vào, hắn thấy tiểu cô nương đang ngồi gục mặt ở tển giường, khóc nức nở, quần áo mỏng manh. Trọng Vũ nhất thời sinh lòng yêu thương, lấy chăn bao bọc thân thể nàng lại.
“Là ta đã sai rồi, đừng tức giận.”
Nhìn môi nàng sưng đỏ, Trọng Vũ tự trách không thôi, rượu tỉnh hơn phân nửa.
Đường Táo rất tức giận, nàng đợi hắn lâu như vậy, hắn lại chạy đi uống rượu, mà còn uống nhiều thành bộ dạng như vậy. Hắn không biết mình sẽ lo lắng cho hắn sao? Nàng cúi đầu không thèm nhìn hắn, nàng tưởng rằng hắn không giống với trước kia, nhưng kết quả vẫn vậy, vẫn là cái tính thích khi dễ nàng.
Nhưng có tốt hơn một chút.
Trọng Vũ không biết dỗ nàng như thế nào, lơ đãng nhìn thấy cây trâm nàng đang cái trên đầu, ánh mắt không khỏi sửng sốt.
Hồi lâu sau Trọng Vũ mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn dung nhan của nàng, nghĩ thầm: Hóa ra suy nghĩ của hắn, nàng biết. Nhìn ngơ ngác ngốc nghếch như vậy, nhưng cũng là một cô nương gia.
Áy náy trong lòng càng nhiều, Trọng Vũ ngồi sát vào nàng, hắn liền ôm thân thể mảnh khảnh của nàng vào ngực, cúi đầu hôn mặt nàng, tiểu cô nương có chút sợ hãi, ngẩn người, giương mắt lên nhìn hắn.
Nhìn con ngươi ngập nước của nàng, Trọng Vũ cười cười, động tác nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt, lúc sau mới nói: “Ta đợi không kịp nữa rồi.”
“Ân?” Đường Táo khó hiểu mở to hai mắt.
Khuôn mặt Trọng Vũ ửng đỏ, dừng một chút lại nói: “Chúng ta mau thành thân đi.” Hắn muốn cho nàng sớm gọi hắn là phu quân, như vậy, có thể làm cho hắn yên tâm hơn một chút.
Con đang tức giận, Đường Táo làm sao mà đồng ý, hừ nhẹ một tiếng quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý tới hắn.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Lúc này Trọng Vũ mới nhớ ra điều gì, đưa tay vào trong ngực mình đem một túi giấy lôi ra. Ngửi được mùi hương quen thuộc, Đường Táo liền quay đầu lại nhìn, nhìn thấy trong tay sư phụ cầm một túi hạt dẻ, có chút kinh hỷ.
Thấy bộ dáng của nàng, hắn biết nàng thích ăn cái này cực kỳ. Trọng Vũ không nhanh không chậm bóc một hạt, hạt dẻ vàng óng ngon miệng, cười tươi nhìn nàng: “Ngoan, nếu nàng đáp ứng, ta liền cho nàng ăn.”
Bộ dáng này giống hệt một thúc thúc đi dụ dỗ con gái nhà lành.
Đường Táo trợn mắt, nhưng vẫn không nhịn được sự hấp dẫn của nó, lập tức bổ nhào về phía hắn.