Hầm Táo Ký

Chương 55 : Đừng làm rộn

Ngày đăng: 22:56 21/04/20


Trọng Vũ nhìn biểu tình của tiểu cô nương trước mặt, nhất thời trong lòng nghĩ đến mấy chủ ý, hắn không biết nàng có tức giận hay không nữa. Nếu tức giận, hắn nên làm thế nào bây giờ? Nếu không tức giận… vì sao hắn lại cảm thấy mất mác.



“Tiểu Táo, ta….” Trọng Vũ định giải thích.



“Cô nương vừa nãy, có phải thích sư phụ hay không?”  Đường Táo ngẩng đầu, đem ý trong lòng nói ra. Đối với sư phụ, nàng có suy nghĩ gì đều muốn nói ra.



Chỉ là, hiện giờ sư phụ lại lừa nàng, làm nàng có chút tức giận.



Vì sao sư phụ không nói cho nàng biết người đưa vải đến là một cô nương? Vì sao nàng hỏi, mà sư phụ còn bảo là nam tử? Bất quá, cô nương kia lớn lên rất xinh đẹp, nàng không sánh bằng Phù Nguyệt, cung không sánh bằng tử y cô nương kia, nàng ở lại bên cạnh sư phụ, cũng bất quá là do hắn thu thập, còn cầu xin khóc lóc để hắn cho nàng ở lại.



Mặc kệ có phải là vì cứu sư phụ hay không, nàng đã ở bên cạnh sư phụ rồi, mặc dù nàng biết nơi này là ảo cảnh, nhưng giờ phút này trong lòng nàng vẫn rất khó chịu.



Sư phụ vẫn chưa trả lời nàng, ý cười trên mặt thu liễm dần đi, trong longf đã có đáp án. Nàng nên sớm nghĩ tới, nào có cô nương gia nào vô duyên vô cớ lại đưa vải cho nam tử, còn đến đây tận hai lần.



Không đúng, chắc không phải chỉ là hai lần. Đường Táo nghĩ.



Lần này là đưua trái vải, chắc những lần trước là quả đào, quả nho, còn có thể là quả táo. Ngày ấy nàng ở trong phòng, sư phụ thấy bất tiện nên không cho cô nương kia tiến vào, nếu nàng không ở đó, có khi sư phụ đã mời người ta vào trong nhà ngồi một chút rồi.



Nàng không biết vì sao tự dưng mình lại suy nghĩ nhiều như vậy, lúc cô nương kia rời đi, nàng đứng ở trong sân ngây ngốc một hồi, tất cả suy nghĩ trong đầu đều xoay quanh việc này. Nàng cũng không biết vì sao chính mình lại biến thành như vậy nữa.



—– nàng tức giận.



Thấy bộ dạng này của nàng, liền biết nàng đang tức giận. Trọng Vũ bất chấp tất cả, đem nàng ôm thật chặt vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về người trong ngực, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều.” Hôm qua vì sợ nàng hiểu lầm, cho nên mới nói dối, ai ngờ mọi chuyện lại lộn xộn thành ra như vậy.



“Là ta đã sai lầm rồi, đừng nóng giận, ân?” Trọng Vũ nói.



Trong lòng Đường Táo ủy khuất không thôi, nhưng không khóc, nhỏ giọng nói lại: “Vậy sư phụ thích nàng ấy sao?”



“Không thích.” Nếu thích, hắn đã không sống một mình hai mươi tám năm nay.



Câu trả lời này làm Đường Táo thở phào một hơi, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn, ngữ khí có chút tức giận: “Nếu đã không thích, vì sao còn nhận lấy vải của nàng?” Nàng biết mình có chút gây sự, nhưng… nàng rất tức giận!
“Ân?” Đường Táo sửng sốt, giương mắt nhìn sư phụ, thấy hai má hắn hồng hồng, lập tức biết có chuyện gì xảy ra, mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng vẫn mở to hai mắt: “Đồ nhi hiểu được.”



Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.



Trọng Vũ tự nói với chính mình chẳng qua chỉ muốn thân cận một chút là đủ rồi. Thấy nàng đồng ý, hắn liền cúi đầu hôn lấy nàng, nhưng vừa hôn xuống, liền thấy chỗ kia…



“Tiểu Táo?!” Thấy được động tác của nàng, cổ họng Trọng Vũ khô khan.



Đường Táo không dám nhìn hắn, nhưng động tác trên tay vẫn tiếp tục, thấp giọng ngượng ngùng nói: “Sư phụ đừng nói gì.” Hắn nói chuyện, nàng càng thêm thẹn thùng.



Rõ ràng hắn muốn ngăn cản, nhưng nửa điểm ngăn cản cũng không có, hắn nhìn khuôn mặt nàng, hít sâu một hơi, rốt cuộc không nhịn đuộc, đột nhiên hôn xuống.



“Ngô…”



Thôi, phóng túng một lần vậy.



Tới nửa đêm, Đường Táo tỉnh lại. Sư phụ ôm chặt lấy hông nàng, ngủ say sưa.



Nhớ tới vừa rồi vô cùng thân thiết, Đường Táo có chút đỏ mặt, tuy rằng không làm bước cuối cùng kia, nhưng cũng đã coi như là tiếp xúc da thịt. Sư phụ nhìn qua có chút trang nghiêm, nhưng vẫn giống ý như ngày trước.



Rõ ràng là rất thích.



Vừa rồi bị hắn khi dễ mệt muốn chết.



Đường Táo cúi đầu, thấy tay của sư phụ còn để ở chỗ kia của nàng, liền rụt người lại, đem đầu chôn sâu vào ngực hắn.



Nàng lên vui vẻ cùng sư phụ đi ngủ mới đúng.



Chỉ là… ánh mắt Đường Táo tối lại, tay sờ cây trâm ở phía dưới gối.