Hầm Táo Ký
Chương 54 : Ghen tuông
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
“Buông tay.” Trọng Vũ hít sâu một hơi, thật không ngờ nàng lại làm ra cái loại hành động này, nói ra hai chữ này, thanh âm lạnh lẽo đi vài phần.
Cử chỉ như vậy, hắn làm sao mà chấp nhận cho được.
Huống hồ, trong lòng hắn vốn có nàng.
Đường Táo thấy sư phụ tức giận, suy nghĩ, lại cố chấp không có buông tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, cánh môi phấn nộn hé mở: “Sư … sư phụ?” Trước kia sư phụ thích nhất như vậy, hiện giờ làm sao lại bảo nàng buông tay?
Là nàng làm không tốt sao? Trong lòng Đường Táo ủy khuất.
Tiểu cô nương trong ngực một chút cũng không ngoan, Trọng Vũ thấy động tác của nàng, liền vội vàng thở hổn hển, lập tức cầm lấy tay nàng, đem đôi tay nhỏ bé ấy để lên ngực, nhất thời hô hấp càng dồn dập hơn.
Đừng lộn xộn nữa.
Cảm giác vừa rồi, hắn chưa bao giờ có, thân thể sung sướng không thể nào kiểm soát nổi, nhưng nghĩ tới nàng làm như vậy với nam nhân khác, hắn liền…
Tức giận sao? Hắn hỏi mình.
Đích xác, là hắn buồn bực, sư phụ của nàng đối với nàng không bằng cầm thú, tức giận nàng không biết tự bảo vệ mình như vậy, nhưng hiện giờ, hắn nên cảm thấy may mắn.
May mắn là nàng gặp được hắn, may mắn là nàng chấp nhất làm cho hắn mềm lòng, càng may mắn… nàng ngây ngốc, không biết mình bị khi dẽ, nhìn qua vẫn đơn thuần đáng yêu như vậy. Hắn nên vui vẻ, vì bây giờ nàng đang ở bên cạnh hắn.
Chuyện gì đã qua, thì nên cho nó qua đi.
Nhưng mày Trọng Vũ chưa lúc nào giãn ra, hắn cúi người hôn xuống mi tâm của nàng, bầu không khí bây giờ có chút nóng bỏng.
Hắn vốn lo lắng có một ngày, sư phụ của nàng tới tìm nàng, hắn không có lý do gì để nàng lưu lại cả, như vậy sẽ chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn nàng đi cùng người sư phụ kia, hắn sẽ không có cách nào làm nàng quay trở lại bên hắn nữa.
—- hắn nhất định phải có lý do để bắt nàng ở lại.
Qua nhiều năm như vậy, hắn chưa giờ tức giận như vậy cả, Trọng Vũ thoáng dùng sức, nhìn thẳng vào mắt nàng, ôn nhu nói: “Về sau, không cần làm điều này cho ta.”
Hắn không cần nàng hầu hạ hắn, tiểu cô nương của hắn, chỉ có thể để trong lòng bàn tay hắn mà yêu thương.
Đường Táo đã có chút luống cuống, bàn tay nhỏ bé để ở trước ngực sư phụ, còn thật sự nói: “Đồ nhi thích hầu hạ sư phụ.” Lại tựa hồ nghĩ tới điều gì, tiếp tục nói: “Vậy là… sư phụ ghét bỏ đồ nhi sao?”
Nàng đắn đo không đoán chính xác được tâm tư của sư phụ, nàng biết trong quá khứ sư phụ thích nàng nhất, nhưng hôm nay lại không cẩn thận khiến hắn tức giận. Rõ ràng sư phụ rất ít khi tức giận, nhưng bộ dáng này cũng có chút dọa người.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Vân Nhiêu đưa rổ vải trong tay ra, nói:”Nếu tiên sinh không có ở nhà, Vân Nhiêu sẽ không quấy rầy nữa. Chỉ là rổ vải này, mong cô nương nhận lấy.”
Nhìn rổ vải trước mắt, Đường Táo sửng sốt, hồi lâu mới nói: “
Vậy hôm qua, cũng là…”
Vân Nhiêu gật đầu: “Hương vị như thế nào? Nếu thích, lần sau ta sẽ đem đến nhiều hơn một ít.”
Đường Táo nhìn tử y nữ tử cười tươi như hoa đứng trước mặt, trong lòng rầu rĩ không thôi, nàng xưa nay không am hiểu tâm tư của người khác, hiện giờ vẫn đang cố gắng duy trì nụ cười.
Thời điểm Trọng Vũ trở về, thấy nàng ngồi im lặng ở trong sân, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn vội vàng đi qua, đưa tay ra ôn nhu xoa đầu nàng: “Tại sao lại ngồi đây?”
Hắn sợn nàng chờ lâu, mới cố ý xuất môn sớm một chút, như vậy là có thể trở về sớm, nhưng không ngờ vẫn phải để cho nàng chờ một thời gian dài như vậy.
Đường Táo suy nghĩ một lúc, lúc sau mới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn: “Đồ nhi đang đợi sư phụ.”
Trong lòng Trọng Vũ mừng thầm, vội vàng lấy ở trong áo ra một cây trâm, đặt ở trong lòng bàn tay nàng: “Thích không?”
Cây trâm này tuy rằng hình thức đơn giản, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, Đường Táo tất nhiên là rất thích, vội gật đầu nói: “Đồ nhi rất thích, tạ ơn sư phụ.”
Thấy nàng thích, Trọng Vũ cũng vui vẻ, đưa cây trâm lên cài lên mái tóc nàng. Hắn thấy trên đầu nàng đang có một cây trâm, định đem cây trâm này rút ra, Đường Táo lại ngăn cản hắn.
“Tiểu Táo?”
Đường Táo rũ mắt, lấy cây trâm trong tay Trọng Vũ, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi cầm nó trước, lần sau sẽ mang nó, được không?”
“Ân.” Tuy rằng trong lòng có chút mất mác, nhưng hắn cũng không tiện nói gì, chỉ là cảm giác được giờ phút này Đường Táo có chút kỳ quái, cụ thể như nào thì không nói lên được.
Hay tại sáng sớm không thấy mình, nên thấy không vui sao?
Hai người trở về phòng, Trọng Vũ nhíu mày thoáng suy nghĩ, lại thấy trên bàn có đặt một rổ vải.
Sắc mặt Trọng vũ trắng bệch, đột nhiên hiểu ra điều gì, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương bên cạnh, ngữ khí bất an nói: “Tiểu Táo?”
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo nở nụ cười, thanh âm giống như ngày thường: “Vừa rồi lúc sư phụ không có ở nhà, có một cô nương xinh đẹp đưa rổ vải này tới cho sư phụ. Đồ nhi liền thay sư phụ nhận lấy.”