Hầm Táo Ký

Chương 60 : Phu quân

Ngày đăng: 22:56 21/04/20


Sư phụ….



Đường Táo muốn ôm lấy sư phụ, nhưng thân thể dần dần mất đi ý thức, cả người như lềnh bềnh trên mặt nước. Qua rất lâu, bên tai mới truyền đến vài tiếng nghị luận, Đường Táo cố gắng mở to hai mắt, phát hiện trên đỉnh đầu là một mảnh đỏ thẫm.



Rèm màu đỏ, chăn đệm màu đỏ, Đường Táo dừng lại một chút, lập tức kịp phản ứng.



Đây là tân phòng của nàng và sư phụ, vậy…sư phụ đâu?



Đường Táo sờ tay sang bên cạnh, phát giác một trận lạnh như băng. Nàng lẳng lặng nhìn bài trí của căn phòng, cắn môi, không nói lên lời.



Đường Táo giật mình.



Không đúng, nơi này không phải là trúc ốc ở rừng đào mà là một địa phương xa lạ. Nàng nhìn xiêm y trên người mình, giá y đỏ thẫm tinh xảo, làm cho nàng có cảm giác lạnh buốt.



Nàng biết đây là ảo cảnh, nhưng áo cảnh này — là lúc nàng mới gả.



Nàng không biết người nàng gả cho có phải là sư phụ hay không, nếu như không phải, may mắn đây chỉ là trong ảo cảnh, nàng cũng thoải mái hơn một chút.



“Phu nhân đã tỉnh, nô tỳ hầu hạ phu nhân rửa mặt thay quần áo.”



Nghe thấy âm thanh, Đường Táo nhìn nha hoàn đang đứng nhu thuận ở bên cạnh giường, nhìn dung nhan của nha hoàn này rất quen thuộc, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Hải Đường?” Đây không phải là cung tỳ Hải Đường trong Ma cung sao?



Hải Đường hơi sửng sốt một chút, không nghĩ tới phu nhân lại biết tên của nàng. Sau đó lập tức khom người, trên mặt lộ ý cười nhàn nhạt, nhìn nhu thuận thư thái.



Đường Táo nhìn cảm thấy có chút không thích hợp, nghĩ tới điều gì đó, lập tức chạy ra khỏi phòng, làn váy có chút dài, uốn lượn thiết tha, làm cho người nhìn cảm thấy kinh diễm không thôi. Hải Đường sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt trắng bệch, lập tức đi theo, thất thanh gọi phu nhân.



Đường Táo không biết chỗ này là chỗ nào, trong đầu chỉ có suy nghĩ tìm cho bằng được sư phụ.



Hành lang dài uốn lượn, lầu các cao lớn.



Đều là cảnh sắc vui mừng.



Chỗ này rất xa lạ, Đường Táo tìm nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng sư phụ đâu, nàng ngơ ngác đứng trên con đường mòn trải đá cuội, nhìn hoa cỏ trong viện.



Bên hai bỗng nghe được hai chữ “Trang chủ”, âm thanh này có chút quen tai, Đường Táo trốn vào gần đấy, Hải Đường phía sau cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Nàng quay đầu nhìn, cách đó không xa thấy một nam tử áo xanh nhanh nhẹn đi tới, đầu tiên là một trận kinh hỉ, lúc sau trong lòng cũng “lộp bộp” một chút.



Là Phù Yến sư thúc.



Nhưng nghe thấy xưng hô của tỳ nữ kia, lại là trang chủ của thôn trang này. Đường Táo nhíu mày, nhớ tới lúc vừa rồi Hải Đường gọi nàng là … phu nhân? Đường Táo không dám suy nghĩ nữa, làm thế nào mà ở trong ảo cảnh này nàng lại gả cho sư thúc?



Đường Táo gấp đến độ muốn khóc.



“Sao chưa thay xiêm y mà đã chạy đến đây?”



Một trận thanh âm vang lên, có chút quen tai. Đường Táo hé khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy u sầu ra, chân mày nâng lên. Nàng nhìn sư thúc trước mắt, nhất thời không nhịn được “Oa” một tiếng khóc nức nở.



Phù Yến có chút bị dọa rồi.



Hắn thấy một  tiểu cô nương một thân giá y đỏ thẫm đứng đó khóc, nhìn qua chứa rất nhiều ủy khuất, vội hỏi: “Ngươi khóc cái gì? Ta lại không có khi dễ ngươi?”



Nàng làm sao có thể không khóc được? Vô duyên vô cớ lại bị gả cho người ta, mà người đó không phải ai khác mà chính là sư thúc của mình.
Mùi táo, ngửi thôi cũng đã muốn ăn.



Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.



Thấy tình huống tiến triển không tồi, Phù Yến có chút ngoài ý muốn. Bất quá hắn nhìn một bàn đồ ăn tràn ngập màu sắc trên bàn, cũng có chút thèm, vì thế một chút cũng không khách khí ngồi xuống, thanh âm sung sướng nói: “Nếu đã thế, ta đây cũng nếm thử một chút.”



Vừa dứt lời, Trọng Vũ mở miệng: “Như thế nào? Nhàn rỗi không có việc gì làm?”



Ngữ khí này nghe có chút không ổn, trong lòng Phù Yến thầm mắng một câu: Keo kiệt. Sau đó đứng dậy nhìn Đường Táo, còn có chút không yên lòng: “Sư huynh, huynh nhất định phải kiềm chế….” Đừng làm tiểu cô nương người ta sợ hãi. Nửa câu sau này, hắn không dám nói ra.



“Dong dài.”



Phù Yến: “….”



Cửa phòng đóng lại, lúc này Đường Táo mới nghiêng đầu nhìn sư phụ, thấy hắn không nói lời nào, trong lòng có chút không yên, liền cẩn thận nói: “Nếu không thích, có thể không ăn.”



“Lại đây.”



“Ân?”



“Ngồi vào gần đây một chút.”



Lcú này Đường Táo mới hiểu, liền ngoan ngoãn ngồi gần lại hắn một ít, nào biết đang tới gần, cánh tay sư phụ đột nhiên duỗi ra, đột nhiên dùng sức đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Đường Táo bị bất ngờ không kịp đề phòng, nhịn không được kinh hô một tiếng, thân mình ngã vào lòng sư phụ, mửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, mới tự nhiên đem tay đặt lên cổ hắn.



Tự dưng lại ôm nàng? Nàng còn nghĩ… sư phụ sẽ không thích mình.



Chỉ là khí lực sư phụ rất lớn, thân thể của nàng lại yếu ớt như vậy, làm xong cả người đều run lên.



Đường Táo nghĩ sư phụ lúc này không thích thân mật với người khác, thấy tay nàng còn đặt trên cổ hắn, đang do dự không biết có nên để tay xuống không thì sư phụ lại cầm lấy tay nàng.



Bàn tay ấm áp vỗ về tay của nàng, lực đạo có chút ôn nhu, càng không có lấy nửa điểm tình dục.



Đường Táo thẹn thùng, nhưng không ngăn cản, bàn tay to kia liền sờ đến chỗ mềm mại trước ngực nàng, chợt dừng lại. Đường Táo nín thở, không biết sư phụ định làm cái gì, tay sư phụ vẫn không nhúc nhích, nàng nhịn không được hít một hơi thật sâu.



Ngực nàng là nơi phát triển đẫy đà nhất, chính Đường Táo còn đỏ mặt, càng không dám nhìn đến sư phụ. Ngay sau đó, nàng thấy sư phụ buông tay ra, nhất thời thở ra một hơi, nhưng lại nghe được  “Xoẹt” một tiếng, chợt cảm thấy thân mình có chút mát. Đường Táo cúi đầu, nhìn quần áo còn lại vài mảnh nhỏ trên cơ thể mình, nhất thời sợ ngây người.



Không có quần áo cản trở, Trọng Vũ nhíu mày, lúc sau mới hiện ra một tia ý cười hiếm thấy, ngữ khí thản nhiên nói: “….Mềm.”



Mặt Đường Táo lập tức bị đốt cháy, cháy đến tận cổ. Nếu là ngày thường, nàng đã sớm tức giận, nhưng hôm nay một chữ nàng cũng không nói, ngoan ngoãn rúc ở trong ngực sư phụ mình.



Nàng ngại ngùng ngẩng đầu lên, nhìn mặt mày sư phụ, lúc này chợt ngẩn người.



Tuy rằng sư phụ vẫn không buông tay, chỗ ngực ấy bị người ta xoa cho mặt đỏ tim đập, nhưng hôm nay nhìn thấy một màn này, lại làm cho nàng có vài vết nứt.



Nàng… có điểm không thể tin được.



Đường Táo chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng quơ quơ ở trước mặt sư phụ.



Nàng thấy ánh mắt sư phụ như trước, một đôi con ngươi đen u chìm, bình lặng như nước