Hầm Táo Ký

Chương 61 : Tân hôn

Ngày đăng: 22:56 21/04/20


Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.



Tay sư phụ vẫn còn đang sờ, Đường Táo một chút cũng không cảm thấy thẹn thùng.



Nàng lẳng lặng nhìn hai tròng mắt của sư phụ, ánh mắt không chớp lấy một cái. Nhất thời chua xót, nhịn không được khóc lên, nhưng nàng khóc không phát ra âm thanh, chỉ ôm lấy cổ sư phụ, không nói được một lời.



… sư phụ của nàng.



Trọng Vũ sờ bàn tay nàng, béo nộn cực kỳ, làm hắn cực kỳ hài lòng. Hắn sờ không tha chỗ nào, nếu như theo đúng suy nghĩ của hắn, nàng nhỏ nhỏ xinh xinh, hái má này, cũng nhỏ hơn lòng bàn tay một chút.



“Bao nhiêu tuổi?” Thanh âm Trọng Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng ngữ khí đã thoáng nhu hòa đi một ít, nhưng so với sư phụ lúc trước, vẫn lạnh lùng hơn rất nhiều.



“Mười sáu.” Đường Táo hoàn hồn, thành thật trả lời.



Tuổi này có chút nhỏ. Trọng Vũ không lên tiếng, vỗ về mặt nàng một chút, đợi đến khi chạm đến ánh mắt nàng, nhướng mày.



“Ướt?” Trọng Vũ thản nhiên phun ra một chữ.



Đường Táo nghĩ muốn lau nước mắt đi, nhưng đã chậm một bước, nàng lẳng lặng nhìn sư phụ, không nói gì.



“Khóc sao?” Trọng Vũ cười, nghe có chút lạnh: “Gả cho một người mù, ủy khuất?”



Đường Táo vốn là thương tâm, hiện giờ nghe sư phụ nói đến chữ ấy, lại cực kỳ khó chịu, trong lòng như bị ai đó nhéo lên một cái. Nàng không để ý đây là lúc mới gặp nữa, ôm chặt lấy cổ hắn, hai má chôn ở trong ngực hắn, nhỏ giọng nhưng lại rõ ràng: “Không được nói như vậy.”



Không được nói mình như vậy.



Phản ứng có chút kỳ quái. Chỉ là tiểu cô nương trong ngực tựa vào hắn có chút gần, mấy sợ tóc cọ vào cọ hắn, có chút ngứa. Hắn xưa nay không gần nữ sắc, nhưng nói thế nào thì cũng là một nam tử khỏe mạnh, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực như vậy, tất nhiên là có phản ứng, nhưng vẫn bảo trì được ngữ khí của mình, thản nhiên nói: “Vậy à?”



Nàng khóc không phải là gả cho một người mù mà ủy khuất, hay có thể là bởi vì… hắn không cùng nàng động phòng sao?



Nói như thế, Đường Táo có chút ngẩn ra, tâm tình đang khó chịu lập tức thoải mái hơn rất nhiều, vội bật cười lắc đầu giải thích: “Không phải, chỉ là…” Nàng suy nghĩ một chút, toàn bộ thân mình đều cuộn lại trong lòng hắn, nhưng giờ nàng như con gà ban ngày bị xích lại, không khỏi có chút ngại ngùng.



“Chỉ là cái gì?”



Trọng Vũ tiếp tục hỏi, như cố chấp muốn biết nguyên nhân vì sao nàng lại khóc.



Đường Táo cắn cắn môi, một lúc lâu sau mới nói: “Ta.. ta lạnh.”



Đáp án này có chút ngoài ý muốn.



Trọng Vũ cúi đầu, mặc dù không thấy được bộ dạng của nàng, nhưng người trong ngực da thịt mềm mại, sờ có chút lạnh thật. Hắn buông tay, Đường Táo từ trong ngực sư phụ đứng lên, nhìn thân mình, nàng cúi đầu nhìn xiêm y dưới măt đất, là do sức lực của sư phụ quá lớn, hiện giờ đã bị xé nát, không thể mặc.



“Tủ quần áo ở kia.”



Đường Táo ngẩn ra, nhìn đôi môi của sư phụ, giờ phút này mím lại thật chặt, một bộ dáng lạnh băng. Đường Táo tuy rằng không muốn sư phụ đối xử với nàng như vậy, nhưng hôm nay chỉ có thể lẳng lặng nhìn sư phụ như vậy, đã là rất tốt rồi.



“Ân.”



Đường Táo mở tủ quần áo ra, bên trong toàn là áo quần của sư phụ, nào có bộ nào thích hợp với nàng. Chỉ là… Đường Táo cầm lấy một cái áo choàng lên tay, lập tức hiểu được —– sư phụ đồng ý cho nàng mặc y phục của hắn, có phải hay không đã nói lên là hắn muốn bắt đầu nhận thức nàng?



Đường Táo không nhịn được nở nụ cười.



Đường Táo mặc quần áo tử tế, đem tay áo vén lên cao, lộ ra hai đoạn cánh tay trắng nõn, đi đến bên cạnh sư phụ, biết sư phụ không nhìn thấy, liền nghĩ muốn hầu hạ sư phụ dùng bữa.



Nào biết sắc mặt Trọng Vũ hơi biến đổi, hỏi: “Gả cho ta, cảm thấy ủy khuất sao?”



“Ta…”




—– kỳ thật, cũng không phải là không có thói quen.



Nhớ tới những lời Phù Yến nói, Trọng VŨ đưa tay, sờ sờ thân thể nàng, vừa mới tắm xong, quần áo mặc rất mỏng, Trọng Vũ nhíu mày: “Đi lên giường.”



Nhanh như vậy? Động tác của Đường Táo dừng lại một chút, vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.



Màn treo hạ xuống, Đường Táo chui vào trong chăn, hiện giờ bên cạnh bỗng dưng có một người nằm, có chút không quen. Đã nhiều ngày nàng nằm một mình một giường rồi, cuối cùng giờ phút này cũng có thể cùng sư phụ ngủ một giường.



Nàng muốn đưa tay ôm lấy hắn, nhưng không dám.



“Sợ ta sao?”



“A?” Đường Táo sửng sốt, rất nhanh lắc đầu: “Không sợ.”



“Vậy nằm xa như vậy làm cái gì?” Ngữ khí Trọng Vũ bất mãn.



Không nghĩ tới lại là vậy, Đường Táo không nhịn được mỉm cười, thoáng đến gần hơn một chút. Nàng lại ngẩng đầu nhìn sư phụ, thấy sư phụ không có biểu tình gì, liền mạnh dạn đưa tay ôm lấy hắn.



Hương thơm tiểu cô nương vô cùng thoái mái, bỗng  thấy trên người có một vật gì đó ôm lấy, thân mình có chút nóng, hắn sờ qua, tất nhiên là biết cái gì. Lần đầu tiên cùng một người nữ tử cộng chẩm, hắn có chút không thích ứng được, nhưng hiện giờ lại không có nửa điểm không thích, ngược lại… có chút thích.



Hắn rất thích hương vị trên người nàng.



“Nàng tên gì?” Đã thành thân rồi mà ngay cả tên nàng hắn cũng chưa biết.



“Đường Táo.” Đường Táo đáp, sau đó thật cẩn thận cầm lấy tay hắn, thấy hắn không rút về, liền ở trong lòng bàn tay hắn viết xuống tên của nàng.



Trong lòng bàn tay bỗng hơi buồn buồn, Trọng VŨ khó có khi nở được nụ cười: “Quả táo, tên này cũng không sai lắm.” Ít nhất là hợp với khẩu vị ăn uống của hắn.



Đường Táo hiểu sư phụ, tất nhiên là biết lời sư phụ vừa nói là có ý gì, quả táo thơm ngon giòn giòn, ăn ngon miệng, cho nên mới cảm thấy không tồi đi.



Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy sư phụ sờ cánh tay của nàng, sau đó dọc theo cánh tay đến chỗ kia, không vuốt ve như ngày ấy, mà dừng một lúc rồi sờ lên mặt nàng.



Từng chút từng chút một, mặt nàng rồi tới cằm nàng, môi nàng.



Trọng Vũ nhớ tới lời Phù Yến nói, lúc này mới tò mò dung mạo của nàng, kỳ thật đối với hắn mà nói, thê tử của hắn, bộ dáng như thế nào cũng không quan trọng, có lẽ, bình thường một chút mới tốt. Hiện giờ hắn tỉ mỉ vuốt ve mặt nàng, cớ hồ có thể tưởng tượng ra dung mạo của nàng.



Ngón tay chợt chạm đến cánh môi của nàng, trong lòng Trọng Vũ khô nóng, sờ thêm vài lần liền thu tay về.



Đường Táo có chút mất mác, ánh mắt lại một lần nữa nhìn sư phụ, thấy sư phụ nằm im, một cái liếc mắt cũng không cho nàng.



Đã nhiều ngày, nàng có nghe được một chút chuyện đồn đãi, Hải Đường cũng nói cho nàng biết một chút. Chỉ là, nàng biết, tính tình sư phụ cũng không tàn bạo như trong đồn đãi như vậy, nàng biết tính của sư phụ chỉ là hơi lạnh lùng một chút, không thích nói chuyện, sư phụ đối với nàng mọi ngày cũng rất yêu thương đấy thôi.



Đường Táo nhắm mắt lại, dựa vào gần hắn một chút nữa, đầu cọ vào cánh tay hắn, im lặng đi vào giấc ngủ.



Trên giường chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai người, Đường Táo có chút không nỡ, qua hồi lâu, thấy thân mình sư phụ giật giật, lúc này mới không nhịn được mở miệng hỏi: “Không ngủ được sao?”



Sư phụ thấy không quen khi ngủ cùng nàng sao?



Nghe tiếng nũng nịu ở bên tai, Trọng Vũ mới biết nàng cũng chưa ngủ. Cũng là một tiểu cô nương, bên cạnh là một nam nhân, tuy rằng là phu quân của mình, chỉ sợ cũng có chút không thích ứng được đi.



Nàng nói muốn ở lại tiếp tục làm thê tử của Trọng Vũ hắn, mấy lời nói ban ngày của Phù Yến đều rất đúng, nếu hắn chỉ đem nàng coi thành đầu bếp, chỉ sợ sẽ bị người ta xem thường.



Có lẽ, nên cho nàng một đứa nhỏ…



“Ta nghĩ..” Trọng Vũ dừng lại một chút, nghiêng người đối diện với nàng, đối diện là hơi thở ấm áp của nàng, dựa vào có chút gần, chóp mũi hắn cơ hồ chạm phải cái trán của nàng: “Nàng có muốn viên phòng không?”