Hầm Táo Ký
Chương 65 : Nhu tình
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trong lòng không khỏi nén giận vài câu. Quay đầu nhìn sư phụ đang dùng bữa, mặt không khỏi đỏ lên.
Hương vị trong phòng nặng như vậy mà sư phụ còn có thể ăn cơm được?
Ánh mắt dừng lại ở bên án thư, Đường Táo nhớ tới tình hình vừa rồi, lập tức — nàng không dám nhìn đến nó nữa.
Thỏa mãn rồi, Trọng Vũ để đũa xuống, ôm lấy Đường Táo, thập phần săn sóc, nói: “Lần này còn đau hay không?”
Còn nói!
Tuy rằng thẹn thùng nhưng Đường Táo cũng không thể không thừa nhận là lần này sư phụ ôn nhu hơn rất nhiều, không giống như đêm đó, chỉ lo đến sự thoải mái của chính mình. Một lần kia tuy là đêm động phòng hoa chúc, nhưng cái nàng cảm nhận được chỉ có đau, nhưng hôm nay lại không giống như vậy.
Đường Táo lắc đầu, nhưng sư phụ không nhìn thấy, cắn cắn môi bổ sung: “Không…không đau.”
Trọng Vũ không nói chuyện, chỉ cười cười, hắn rất cẩn thận sợ làm đau nàng, cho nên mới tiết chế đi một chút. Lời đại phu nói ngày ấy hắn còn nhớ rất rõ, năm ngày nay tuy rằng gian nan, nhưng thân thể của nàng là quan trọng nhất.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Trọng Vũ không vội dặn dò: “Buổi chiều hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Ân?” Đường Táo khó hiểu, nàng biết sư phụ thích ngủ nhưng nàng không có thói quen ngủ trưa.
Trọng Vũ cái gì cũng không nói, chỉ cười cười.
Nụ cười này Đường Táo nhìn liền hiểu được, vội vàng rút tay về —- nhớ lại chuyện vừa rồi. Vừa rồi sư phụ bắt nàng đọc cái kia, nhưng cái loại sách như này sao nàng có thể dám nói ra khỏi miệng? Một ngàn một vạn lần nàng đều không muốn! Nhưng sư phụ không buông tha cho nàng, hắn muốn trực tiếp dạy nàng.
Cũng không biết sư phụ tìm đâu ra được quyển sách như vậy, nội dung bên trong so với lúc ở Ma Giới còn ….
Đường Táo quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn.
Buổi tối thì coi như xong đi, nhưng đang bên ngày ban mặt mà nói đến mấy chuyện dâm đãng như vậy, thật sư rất hoang đường.
Biết nàng tức giận, sắc mặt Trọng Vũ nhu hòa đi, động tác ôn nhu vỗ về lưng nàng. Kỳ thật lúc nãy mới được thư thái một chút, nhưng vẫn chưa tận hứng mấy, nhưng sợ bị thương đến thân thể của nàng, mới tiết chế đi. Sống được hai mươi tám năm, đây là lần đầu tiên hắn nếm thử cái cảm giác như vậy, tư vị lại quá mức tuyệt vời, liền không khỏi muốn nàng nhiều hơn nữa.
Rõ ràng mới chỉ quen được mấy ngày nhưng hắn cảm thấy được muốn đặt nàng vào lòng bàn tay để hảo hảo yêu thương.
“Đã ở đây mấy ngày rồi, ta mang nàng ra ngoài vui đùa một chút được không?” Cái này xem như là phá lệ, Trọng Vũ khó có lúc được như vậy, nhưng loại chuyện này lại làm cực kỳ thứ tự, nửa điểm đều không cảm thấy sai biệt.
Nghe sư phụ nói vậy, Đường Táo không khỏi ngẩn ra, khẽ run: Nàng.. nàng không có nhiều thời gian nữa.
Một lúc lâu sau, sư phụ mới buông nàng ra, đem nàng ôm vào trong ngực, cằm để ở đầu vai nàng, miệng cắn cắn vành tai nàng: “Nàng nhìn mà xem, tính tình ta ban đầu như thế nào, chẳng phải là bị nàng thu phục rồi sao?”
Nói như thế làm Đường Táo có chút đắc ý, lại nói: “Ta mới không dám chọc giận chàng đâu.”
May là sư phụ cưng chiều nàng, nàng cũng không dám được cưng chiều mà sinh kiêu, chỉ những lúc sư phụ quá phận mới buồn bực nhắc nhở một phen.
“Ta thật sự dọa người như vậy sao?” Trọng Vũ nhíu mi, hỏi.
Đường Táo gật đầu, chậm rãi nói: “Chàng biết không, lần đầu ở Di Lan Cư nhìn thấy chàng, ta cũng không dám nói gì, sợ.. sợ chọc chàng tức giận.”
Trọng Vũ nở nụ cười, đưa tay xoa chỗ mềm mại kia của nàng, nghiêm trang nói: “Vậy sẽ ở lại?”
Hắn nói ngày ấy sẽ cho nàng hưu thư, hơn nữa cũng sẽ không bạc đãi nàng.
Đường Táo đỏ mặt ưm một tiếng, nghĩ đến khuôn mặt lạnh băng sau này, cũng không né tránh, thành thực nói: “Ta gả cho chàng, chàng là phu quân của ta, ta tất nhiên sẽ không đi đâu cả.”
Nàng trước kia đều không dám nghĩ sẽ có một ngày mình được gả cho hắn.
Nàng sợ hắn, kính trọng hắn, hiện giờ cũng là thương hắn.
Ôm nàng ở trong ngực, nghe nàng nói như vậy, cánh môi Trọng Vũ không khỏi giương lên. Hắn hôn mặt nàng, chỉ cảm thấy trong lòng vừa ngọt lại vừa ấm áp, thầm nghĩ sẽ ôm nàng như vậy không bao giờ.. buông tay ra nữa. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một tiểu cô nương nhu thuận ngốc nghếch thích hắn như vậy, càng không nghĩ tới cũng có ngày hắn ôn nhu đi vạn phần.
Buổi tối, nhẹ nhàng vui vẻ phóng túng một hồi, đã đến nửa đêm. Trọng Vũ chỉ cảm thấy cả người thoải mái, ôm nàng vào trong ngực, nhưng không ngủ được.
Nàng cũng cực kỳ mệt, giống như con mèo nhỏ nhu thuận tựa vào lòng hắn.
Nhớ tới mấy âm thanh vừa nãy của nàng, thân mình Trọng Vũ lại nóng lên.
Lần đầu tiên hắn như vọng mắt hắn có thể nhìn thấy được để hắn có thể nhìn rõ nàng. Nếu như theo lời Phù Yến nói, nàng là một tiểu cô nương xinh đẹp, hằn sờ qua mặt nàng, rất nhỏ, lại phấn nộn, làm cho hắn không dám dùng quá sức.
Thân thể của nàng cũng cực kỳ mềm mại, chỉ cần hắn dùng lực một chút, nàng liền không nhịn được khóc nấc lên. Kể từ hôm ấy, nàng nghe lời hắn,không chịu đựng nữa, lúc nào khó chịu hay đau đớn thì đã thành thật nói cho hắn biết. Khi làm chuyện đó, thanh âm của nàng như cái móng vuốt gãi vào tim của hắn, làm cho hắn nhịn không được muốn hung hăng khi dễ nàng.
Hắn cúi người cắn mặt của nàng.
“Ngô… sư phụ, đừng làm rộn.” Đường Táo rất mệt, con ngươi không mở ra nhưng vẫn đón nhận nụ hôn của hắn.
Giọng có nàng không lớn lắm, nghe được có chút không rõ ràng, nhưng Trọng Vũ lập tức nghiêm mặt lại, ngữ khí ôn hòa nói: “…Nàng gọi ta là cái gì?”
Đường Táo chỉ cảm thấy người bên cạnh rất ồn ào, nhưng nàng luôn luôn nghe lời, tất nhiên sẽ thành thật trả lời, đầu nhỏ hướng về lòng ngực ấm áp bên cạnh, động tác quen thuộc, thanh âm nhu thuận: “Sư phụ.”